Ba ngày sau Liễu Ngạn Huân cùng Charles lần lượt mất tích.
Từ trên xuống dưới Elizabetta cũng bởi vì phát biểu của mùa đông mà bắt đầu bận rộn, thế nhưng các nhân viên cấp cao, động tác trên bàn vẫn như cũ không ngừng.
“Vẫn là không có tin tức......”
Một mặt Hầu Quang Uy bận rộn công sự, mặt khác còn phải chú ý tin tức của Liễu Ngạn Huân cùng cha.
“Thiếu gia, nghỉ ngơi một chút đi a!” Joel lo lắng nói.
“Không được, tôi muốn có thể sớm biết tin tức của Ngạn Huân.” Hầu Quang Uy vẻ mặt kiên định.
“Cậu không nên quá lo lắng, chuyện lão gia cùng Ngạn Huân mất tích, chỉ có mấy người biết.”
Hầu Quang Uy gật đầu, “Cám ơn anh, tôi biết hiện tại không phải là thời điểm truyền tin tức xấu làm nhiễu loạn lòng người.”
Joel nhìn Hầu Quang Uy tiều tụy, có chút không đành lòng.
Trời cao thật sự không công bằng, vì sao trên con đường theo đuổi hạnh phúc của Hầu Quang Uy, lại có nhiều trắc trở như vậy? Lúc còn bé thì đi theo mẹ chịu khổ, sau lại thật vất vả mới thấy cha đẻ, nhưng vẫn bị điều khiển, thật vất vả gặp được tình yêu thật sự, thì lại ngại lễ giáo của thế tục.......
“Anh yên tâm đi.” Hầu Quang Uy tựa hồ nhìn thấu tâm sự của Joel, “Chuyện nhỏ này không thể đánh gục được tôi.”
“Dạ, thiếu gia!” Joel lộ ra nụ cười.
“Thật xin lỗi, tổng giám đốc.” Lúc hai người đang cực khổ đợi tin tức, thư kí Jenny gõ cửa đi vào.
“Có chuyện gì sao?”
“Có người đưa tới kiện hàng, bảo là muốn đưa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-that-vi-dai-tinh-yeu-that-vi-dai/201304/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.