Tiêu Tiêu cúp máy, đứng trong sân một hồi, bên ngoài cửa sổ có hương mai vàng ùa vào, hơi thở ngày đông nồng đậm, nhìn nhìn, một năm sắp sửa kết thúc. Quản gia tiến lên đón áo choàng ở trong tay nàng, Bách trạch trống trải này, luôn thiếu hơi người. "Thái thái, vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm." Quản gia là người thành thật, nghe nói là đã đi theo Bách Ninh rất nhiều năm, là người Quảng Đông, là do lúc Bách Ninh đi đến Nghiễm Châu ở phương Nam quen biết được, từ đó về sau ở Bách gia lo việc nội vụ. Tiêu Tiêu nhìn ông lão sắp bước vào tuổi sáu mươi kia, giữa mày ông đã đầy nếp nhăn, chỉ ánh mắt vẫn sáng ngời như cũ, thân thể thon dài, giống một người đàn ông vĩnh viễn không chịu thua: "Cảm ơn Minh thúc." Tiêu Tiêu nặn ra nụ cười. Chiều mùa đông, ánh mặt trời sáng ngời, rực rỡ chói mắt bên ngoài cửa sổ sát đất. Minh thúc pha hồng trà cho Tiêu Tiêu, biết nàng thích uống nên chỉ yên lặng đứng một bên, an tĩnh nhìn nàng. Lăng Tiêu Tiêu bưng chén trà bằng sứ trắng, hương trà lượn lờ làm mờ bóng người, trên thảm có vầng sáng sáng ngời. Minh thúc thậm rãi mở miệng nói: "Thái thái." "Minh thúc, thúc gọi mấy người Văn Sơ bằng tên, vì sao đến tôi lại không chịu? Hay vì trong lòng thúc, thật ra tôi vẫn là người ngoài?" Minh thúc không chút để ý, nói: "Nếu cô cho rằng mình là người nhà, thì ở trong mắt người khác cũng thế, mà ngược lại cũng vậy." Tiêu Tiêu ngẩn ra, đón ánh mắt sáng ngời của Minh thúc, bỗng nhiên nở nụ cười. Nàng thực sự không phải một diễn viên giỏi, ngay cả Minh thúc trầm mặc ít lời cũng nhìn ra lòng của nàng vẫn chưa ở Bách gia, chẳng qua Tiêu Tiêu không biết, Minh thúc đã gần 60, mấy năm qua đã nếm trải vô số chuyện, gặp gỡ biết bao người. "Thằng bé Văn Sơ này, tôi nhìn nó từ nhỏ đến lớn, lúc bé đặc biệt nghịch ngợm, cũng không xác định tính tình, hiện tại tuy hai người đã kết hôn thì tính ham chơi hẳn cũng không thay đổi. Minh thúc cũng già rồi, nhìn hai người vui vẻ, khoẻ mạnh mỗi ngày thì cũng sẽ không có gì cần lo lắng." Ánh mắt Ngô Minh có phần mất tiêu cự, như đang suy nghĩ chuyện gì xa xôi, hoặc như cái gì cũng không nghĩ. Tiêu Tiêu trong lòng bận tâm chuyện cũ, chỉ gật gật đầu, tuỳ ý lấy một quyển tạp chí lật lật, nghĩ đến con số mấy trăm vạn trên giấy tờ của Tịch Cẩn Chi là đau đầu. Nàng nên mở miệng đòi Bách Văn Sơ mấy trăm vạn kiểu gì đây? Rồi sau đó bốc hơi ở nhân gian sao? Bắch Văn Sơ chắc chắn sẽ lục tung Bắc Kinh để tìm. Lăng Tiêu Tiêu an vị trên sô pha suy nghĩ một buổi chiều, trà trong chén đã sớm lạnh. Hơn bảy giờ tối, ba chị em Bách gia lục tục trở lại. "Chị Lý làm cơm ngày càng ngon." Bách Văn Trọng ngồi trước bàn dài khen ngợi. "Món đó, là do thái thái làm." Bách Văn Trọng sửng sốt, bĩu môi, cười như không cười nhìn anh trai Bách Văn Sơ. "Sao không nghỉ ngơi tử tế?" Bách Văn Sơ săn sóc nắm tay Lăng Tiêu Tiêu. "Ngồi lâu quá, hoạt động gân cốt cũng tốt, không phải việc khó khăn gì." Lăng Tiêu Tiêu dịu ngoan trả lời. "Ngày mai gọi Tiết Viện Viện đến khám vết thương đi." Bách Thanh Quân lấy khăn ăn, ngữ khí nhu hoà nói.
Bách Văn Sơ nhìn cô với ánh mắt cảm kích. Bữa cơm chiều ăn không mặn không nhạt, Bách Thanh Quân trở về thư phòng, Tiêu Tiêu vì quá căng thẳng, lòng bàn tay mướt mồ hôi, sau khi Bách Văn Sơ tắm rửa, mặc áo ngủ ôm lấy thân mình gầy yếu của nàng từ phía sau, Tiêu Tiêu khẽ run, toàn thân cứng ngắc, không chịu mềm mại rúc vào lòng hắn. Bách Văn Sơ nhìn ra nàng không khoẻ, nhẹ nhàng kéo nàng xoay lại: "Làm sao thế? Cả đêm không có tinh thần gì cả, buổi tối em cũng không ăn mấy miếng, ngay cả chị nói chuyện với em mà em cũng không để ý, làm sao vậy? Có phải ở nhà buồn quá không?" Hắn vươn tay nhẹ nhàng phớt qua khuôn mặt nàng, bàn tay ôm lấy mái tóc dài, hơi thở của hắn gần trong gang tấc, hình dáng anh tuấn cứ như vậy cúi xuống. Tiêu Tiêu nghiêng mặt, đứng trước cửa sổ, đầu ngón tay bám khung cửa run nhè nhẹ. "Buổi chiều em gọi cho anh có nói...." "Haiz, em xem trí nhớ của anh này, phải rồi, chiều em gọi cho anh nói có việc gấp, là chuyện gì thế vợ?" Bách Văn Sơ đứng cạnh nàng, khép cửa sổ lại một chút. Lăng Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt hắn không nhìn ra được biểu tình gì, chỉ vươn tay nhẹ nhàng nắm tay nàng. Từ trình độ nào đó mà nói, hắn xem như một người chồng tốt, văn nhã dịu dàng, kết hôn mấy tháng, thậm chí không một lần nói chuyện to tiếng với nàng. Hơi lạnh từ ngoài phòng chậm rãi lan lên đầu tường, đêm có gió thổi qua, lạnh lẽo. Mồ hôi trong lòng bàn tay nàng cũng chuyển từ ấm áp qua lạnh như băng, một tia ánh sáng màu cam của ngọn đèn chiếu lên người cả hai. Đêm mùa đông ở phương nam vừa ẩm ướt lại lạnh lẽo, như hàn khí tận xương đập vào mặt mà đến, hít một hơi cũng cảm thấy mệt đến hoảng hốt. Đầu vai nàng hơi run, Bách Văn Sơ vỗ vỗ trán: "Em xem trí nhớ của anh này." Nói xong hắn khoá cửa sổ lại, mở điều hoà, không bao lâu sau gió mát trong phòng thổi vào mặt, Bách Văn Sơ ôm nàng vào lòng, lười biếng nằm trên giường: "Bảo bối, rốt cục em làm sao vậy? Có phải nhớ nhà không? Nếu không anh đưa em về Bắc Kinh một chuyến? Thăm ba mẹ của em?" "Vì sao cho tới giờ anh cũng không hỏi?" Ngữ khí Lăng Tiêu Tiêu thanh lãnh đắng chát, mở miệng cũng gian nan. "Em không nói thì anh sẽ không hỏi, lời em nói anh đều tin, vậy thì còn gì cần hỏi nữa?" Bách Văn Sơ nắm tay Lăng Tiêu Tiêu, không khỏi siết chặt. Tiêu Tiêu né tránh, không biết nên đáp lại thế nào, một lòng tình thâm của hắn nên đáp lại thế nào đây? Nàng nhớ tới khoảnh khắc lúc quen biết nhau, nàng cố ý xuất hiện trước mặt Bách Văn Sơ, đủ loại trùng hợp đều là do Tịch Cẩn Chi tỉ mỉ an bài, thậm chí bao gồm cả thời gian và địa điểm cụ thể mà Bách Văn Sơ xuất hiện. Nàng vốn thường ngày vẻ ngoài xinh đẹp, lại hiểu được làm cách nào dễ dàng bắt được trái tim một người đàn ông, cứ như vậy quen biết. Cho tới nay hắn đều nho nhã lễ độ, điều đó làm cho nàng cảm thấy cũng thoải mái hơn nhiều, cứ thế rồi hết hôn, từng bước một thu hoạch sự tin tưởng của hắn, chỉ là châm ngòi quan hệ của hắn và Bách Thanh Quân thì trước mắt xem ra vẫn khó khăn. Nghe nói từ nhỏ quan hệ của ba người rất tốt. Từ sau khi Bách Ninh qua đời, Bách Văn Sơ cùng Bách Văn Trọng lại càng đối với Bách Thanh Quân chỉ đâu đánh đó. "Văn Sơ, em cần ít tiền." Nàng cắn môi nói, những lời này thốt ra có chút khó khăn, hai tay nắm chặt chăn đệm trên giường. "Ừ? Muốn mua gì à? Hay tiền trong thẻ không đủ? Cô bé ngốc này, nói thẳng ra là được, cần gì phải ấp úng như vậy?" Bách Văn Sơ cưng chiều nhéo nhéo mặt nàng, nói. "Không phải, chuyện đó....." Lăng Tiêu Tiêu muốn nói lại thôi, đúng lúc này có tiếng đập cửa, Bách Văn Sơ đi mở cửa, thoáng thấy bóng Bách Văn Trọng ở ngoài cửa. "Anh có chuyện cần đi với Văn Trọng ra ngoài, em muốn mua gì thì trước tiên cầm thẻ này quẹt đi." Bách Văn Sơ nói xong, hôn lên môi nàng, vừa mặc quần áo vừa đi ra ngoài. Lăng Tiêu Tiêu nghe được cánh cửa nặng nề chậm rãi đóng lại, suy sụp nằm trên giường. Vừa tiến vào chiếc xe màu đen lao nhanh trên đường, Bách Văn Sơ liền đổi một vẻ mặt khác. Hắn lấy mắt kính từ túi áo ra đeo lên, vẻ mặt lạnh lùng, cùng với người khiêm tốn ôn nhu văn nhã vừa rồi như thể hai người. Hắn dùng thanh âm lạnh lùng hỏi Bách Văn Trọng ngồi bên cạnh: "Mọi chuyện làm thế nào rồi?"
"Không sai biệt lắm, nhiều tiền thế ông già kia sao có thể chịu đựng được dụ dỗ chứ? Nhưng mà, anh, gần đây em cảm thấy vài chuyện là lạ." "Làm sao vậy?" Bách Văn Sơ châm một điếu thuốc rồi hỏi. "Không biết có phải cô ả kia phát hiện ra chuyện gì không, em cứ cảm giác gần đây ánh mắt cô ta nhìn em là lạ." "Chúng ta cẩn thận như vậy, sao cô ta biết được? Cô ta có nghi ngờ ai thì cũng sẽ không nghi ngờ anh đâu." Bách Văn Sơ đẩy gọng kính tơ vàng trên mũi, sau thấu kính trơn bóng là một đôi mắt thâm thuý, ánh mắt hung ác, quyết liệt, như một con sói đói ẩn núp bấy lâu, dù cho sớm đói đến ngực dán vào lưng thì cũng vẫn cứng cỏi chờ bữa tiệc lớn. "Vậy còn cô gái kia thì xử lý sao bây giờ?" Bách Văn Trọng xê dịch thân mình về phía sau rồi nói. "Hiện tại không có thời gian bận tâm tới cô ta, chúng ta trước tiên giải quyết chuyện của ông già kia đã, nếu bọn họ dùng kế thì chúng ta cũng sẽ tương kế tựu kế, anh nghĩ thế nào Tịch Cẩn Chi cũng sẽ không tưởng tượng được kế hoạch mà cô ta trăm phương ngàn kế dựng lên sẽ bị anh lợi dụng, ha ha ha, anh rất chờ mong ngày nào đó nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc khóc lóc của bọn họ, ha ha." Người trong xe liếc Bách trạch đầy thâm ý, sau đó chiếc xe biến mất không dấu vết. Mà bên kia, trong một góc của đài truyền hình Nam Thành có một chiếc xe thể thao màu đen đang đậu, nữ nhân bên trong thâm trầm nhìn người đi đường qua lại, không bao lâu sau, lại nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, không khỏi thầm oán: "Không biết loại người nào mà chọn lựa thời gian đi làm thế này nữa." Nàng nhắm mắt lại, ở trong xe chợp mắt, trong đầu thế nhưng vẫn vụt hiện lên bộ dáng lã chã chực khóc của Lăng Tiêu Tiêu. Trong mơ luôn có khoảnh khắc nàng mới gặp gỡ cô gái đó, Lăng Tiêu Tiêu ở sòng bạc ngầm sợ tới mức toàn thân phát run, đôi mắt tràn đầy nước mắt, ngay cả khi nói chuyện với đám cho vay nặng lãi cũng đều cắn chặt khớp hàm. Tịch Cẩn Chi chưa từng thấy một người có thể sợ thành như vậy, nhưng khi thấy đám người đó muốn chặt hai cánh tay của cha mình để trả nợ, cô gái đó dù run đến phát ngốc cũng vẫn đứng trước mặt đám người vạm vỡ đó, dùng thanh âm run rẩy muốn lấy bản thân để gán nợ. Nghĩ đến đây, Tịch Cẩn Chi không khỏi tỉnh lại, một người nhát gan như thế, lại từ đâu có dũng khí để cắt cổ tay? Chẳng lẽ lại vì cái gọi là kế hoạch cùng thứ mà mình muốn có được, phải lấy hạnh phúc của một người khác ra để bồi vào sao? Tịch Cẩn Chi rút một điếu thuốc, lại không châm, chỉ đặt ở đầu ngón tay tinh tế ngắm nhìn. Tính cách do dự nhấc lên rồi đặt xuống như thế không giống nàng một chút nào, nàng từng là một người vì đoạt được thứ mình muốn mà không từ thủ đoạn. Nàng cũng chưa bao giờ ép buộc Lăng Tiêu Tiêu, chỉ là lúc này đây một màn kia dường như làm nàng đau đớn. Cô gái đó thậm chí không giống trước kia lo sợ trước sự trách cứ của nàng, chỉ ẩn nhẫn cắn môi. Có lẽ chính là vẻ mặt trong một khoảnh khắc đó cực kỳ giống người phụ nữ cứng đầu Bách Thanh Quân kia, cho nên Tịch Cẩn Chi lại cho Lăng Tiêu Tiêu cơ hội chọn lựa một lần nữa, thậm chí bản thân còn giống một bà cô, hơn nửa đêm giữa mùa đông canh giữ trước cửa chờ một người phụ nữ râu ria không quan trọng. Tịch Cẩn Chi nghĩ, có chút tức giận đấm cửa kính xe. Đúng lúc đó, cô gái kia cùng những người khác chuyện trò vui vẻ đi ra từ cửa của đài truyền hình. Tịch Cẩn Chi chậm rãi lái xe, hạ cửa kính xe xuống, mở lời chào Hạ Niệm Sanh: "Này? Hello? Người đẹp kia ơi." "Chị Hạ, có người gọi chị kìa." Tiểu Tĩnh ở bên cạnh chọc Hạ Niệm Sanh, sau đó tự mình đi trước. Hạ Niệm Sanh có chút chần chừ chỉ vào mình, đi đến bên cạnh xe mới nhìn rõ người ngồi bên trong, thì ra là vị đại tiểu thư của Tịch gia, không phải là chị gái của cái cô Tịch Thận Chi sao? "Chị gọi tôi?" Hạ Niệm Sanh hỏi. Tịch Cẩn Chi lộ ra vẻ tươi cười đặc trưng, gật gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]