Niệm Sanh đi rất nhanh, cảm giác trang viên Bách gia trống vắng rộng lớn, gió thổi từ hướng đông qua hướng tây, cô đi rất gấp, không buồn để tâm đến Bách Văn Trọng mới đẩy cửa vào. Đêm đã khuya, trên Nam Sơn không có xe taxi, cô đành chạy một hơi xuống chân núi. Vài lần bởi vì chạy quá mau, theo lực quán tính cơ thể sẽ chúi về phía trước, vài lần cô phải bám vào cành cây bên đường, khi chạy tới chân núi thì đã một thân đầy mồ hôi. Hơn hai giờ đêm, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù trong khe núi, như là tiếng nức nở, khóe môi Niệm Sanh run nhè nhẹ, cô biết đây là do mình chạy quá gấp.
Buổi tối ngày đó, Hạ Niệm Sanh chạy một đường về nhà, tắm nước nóng một phen, ngã đầu liền ngủ, ngủ rồi thì tốt.
Đêm khuya rét lạnh yên tĩnh, chỉ duy nhất ngọn đèn còn sáng, vì thế suốt đêm Niệm Sanh cũng không tắt đèn, cửa sổ thuỷ tinh bị sương che phủ, cô cuộn tròn càng chặt, cứ thế nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ, lại thì thào tự nhủ: "Bắt đầu từ ngày mai, làm một người hạnh phúc, cho ngựa ăn, đốn củi, chu du thế giới. Bắt đầu từ ngày mai, chỉ quan tâm lương thực cùng rau dưa, a, ta chỉ nguyện mặt hướng về biển lớn, xuân về hoa nở....."
Cứ như vậy qua vài ngày, sau khi Hạ Niệm Sanh tan tầm liền trở về ngủ, ngủ thẳng đến ba giờ chiều hôm sau mới dậy rửa mặt, thu dọn một chút, ra khỏi cửa, ngồi xe bus đến đài truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-quy-hoa-cuc/909696/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.