Thanh âm kia mềm mại, mềm đến mức như muốn tan vào xương cốt, trong lòng Niệm Sanh rung động, khí lạnh đêm đông dần dần lan lên đầu cành, Niệm Sanh bị người phía sau ôm rất chặt, thân thể mềm nhũn của người kia cứ vậy dán lên, tay nàng đặt lên vòng eo cô, ngực nàng dính chặt lấy lưng cô, nàng tựa đầu lên vai cô, thì thầm: "Niệm Sanh......"
"Niệm Sanh...." Như thể nỗi tịch mịch đã được tích tụ lâu lắm, em ấy cách gần như vậy, gần đến mức có thể ngửi được hương khí ấm áp trên làn da của nàng, cỗ hương khí kia có quen thuộc lẫn cả sự xa lạ. Quen thuộc là hương vị nhiều năm của nàng vẫn còn đó, mà xa lạ lại là vì đã có rất nhiều sự khác biệt với trước kia. Môi Niệm Sanh khẽ nhúc nhích, chưa nói gì, chỉ là thân mình căng chặt, cứng đờ.
Môi của nàng dán lên môi cô, một lần lại một lần gọi tên Niệm Sanh, Niệm Sanh hơi ngửa mặt, hơi thở dồn dập, da thịt vương hơi ấp của người kia, tay nàng cách lớp vải mỏng vuốt ve da thịt. Niệm Sanh cắn môi chặn lại âm thanh sắp sửa thốt ra, hờ hững nói: "Em đừng như vậy."
Tiêu Tiêu không khỏi dán gần sát lại, đôi môi từ bên vành tai chậm rãi di chuyển, hơi thở có chút dồn dập của nàng nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, ngưa ngứa, dọc theo viền má, như gần như xa, da thịt gắn bó, hơi thở dây dưa: "Em nhớ chị." Nàng nói rất nhẹ, sợ quấy rầy một thoáng ôn nhu này.
"Em rất nhớ chị, mỗi ngày đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-quy-hoa-cuc/909694/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.