Hoa hoè trên cây hoè gai, người dưới tàng cây hoè gai đau đớn đứt từng khúc ruột. Mùa đông ở Tuỳ Châu lạnh một trận, mưa một trận, mưa phương Nam mang theo không khí lạnh lẽo ẩm thấp phô thiên cái địa kéo đến, cho dù mặc quần áo mùa đông dày đến đâu, gió lạnh cũng theo cổ áo, ống tay áo thừa dịp chui vào, lạnh đến người ta phát run. Đêm đó, Mộc Chỉ canh giữ trước quan tài, yên lặng rơi lệ. Có lẽ ở trong lòng cô, từ nay về sau, người mẹ vẫn sống nương tựa lẫn nhau đã mất, giữa trời đất mênh mông này, lại không còn một ai có thể dựa vào. Lệ của cô theo hốc mắt lăn dọc theo gò má, tiến vào cổ áo. Giọt nước mắt nóng bỏng đó bị gió thổi qua, nháy mắt liền lạnh, chính là lúc này cô lại không hề hay biết.
Niệm Văn vẫn đứng phía sau cô, một thời gian rất dài, chỉ im lặng, nhìn người đang quỳ gối trước linh đường kia, bóng dáng tiêu điều của cô, tất nhiên so với những năm qua càng suy nhược hơn một chút. Nàng lẳng lặng tiến lên, lấy giấy đưa cho cô, cô nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn Hạ Niệm Văn, Niệm Văn như thấy trái tim co lại. Ánh mắt cô bất lực đến thế, hoàn toàn không có vẻ thành thục cùng tao nhã thường ngày.
Nàng một tay ôm Mộc Chỉ vào lòng, [Sau này có em, em ở đây], nàng cứ như vậy đơn điệu lặp đi lặp lại, nước mắt của Mộc Chỉ thấm ướt phần áo trước ngực nàng, một phiến man mát mỏng manh.
Trong thị trấn nhỏ Tuỳ Châu có đủ kiểu người, Mộc Chỉ mặc dù bi thương, nhưng vẫn lý trí xử lý hậu sự của mẹ, căn bản không nghĩ quấy rầy quá nhiều người, cũng chỉ định ở nhà mình, tìm người làm lễ theo hình thức mà thôi. Nhưng Trầm Bạch làm người hiền hoà, ngày thường quan hệ với làng xóm láng giềng tốt lắm, hàng xóm không thỉnh tự đến, sau khi hành lễ liền ở một bên gạt lệ, lui lui tới tới có mấy người, Mộc Chỉ cùng đều hành lễ đáp lại. Mau đến chạng vạng mười một giờ, đã không còn ai, Lâm Tâm Văn ở đó giúp xử lý một vài chuyện, thần sắc bà bi thương, lại vẫn cố nén. Tình hữu nghị ba mươi năm, đối với Trầm Bạch, bà nhìn di ảnh trong khung kính thật lâu, bà vẫn nói Trầm Bạch cố chấp cả đời, mà chính bà lại làm sao không phải? Cúi đầu sửa sang lại di vật, sâu kín thở dài.
Hạ Niệm Văn cùng Mộc Chỉ đơn giản thu thập, bên ngoài trời lại hạ mưa nhỏ, tinh tế dày đặc, ở dưới đèn đường kết thành một tầng mưa bụi. Ngoài cửa có thanh âm của giày da, đi vào trong sân, một tán dù màu đen thật lớn che khuất cả khuôn mặt cùng dáng người của hắn, nhưng Mộc Chỉ vẫn thực dễ dàng nhận ra. Cô chưa từng giương mắt, người nọ theo sân nhà băng qua cửa tiến vào, hắn thu lại tán dù, lộ ra gương mặt mà cô từng cho rằng thực anh tuấn.
Hạ Niệm Văn tất nhiên không mong hắn tới, vừa thấy người đến là Hàn Thiếu Công, khuôn mặt vốn nhu hoà lập tức trầm xuống. Mộc Chỉ quỳ gối nơi đó hoá tiền vàng mã, đầu cũng không nâng lên.
Mộc Chỉ không hé răng, Hàn Thiếu Công cũng không dám nhiều lời, chỉ ngốc lặng sững người ngoài cửa, có chút do dự, nhưng Hạ Niệm Văn cảm thấy phỏng chừng hắn chột dạ, đổi lại là ai cũng sẽ có chút mất tự nhiên thôi. Nhưng trên thế giới này có vô số loại người kỳ quái, những chuyện kỳ lạ, thứ bạn từng cho là cực phẩm trong số cực phẩm, không đoán trước được về sau vẫn còn có thứ còn có thể cao hơn một bậc. Trước kia Hạ Niệm Văn liền cảm thấy Hàn Thiếu Công rất khốn nạn, khốn kiếp đến không ai có thể sánh bằng, không ngờ đạo cao một thước ma cao một trượng, còn có cô ả Mộc Dung Huyên càng não tàn.
"Không phải anh đi nhầm đấy chứ?" Hạ Niệm Văn thật sự không nghĩ nhìn thấy hắn, lại càng không muốn Mộc Chỉ nhìn hắn.
Không ngờ Hàn Thiếu Công lại ngay cả một ánh mắt cũng chưa thèm nhìn Hạ Niệm Văn, chỉ nhìn chằm chằm Mộc Chỉ, rơi vào mắt Hạ Niệm Văn thấy thập phần khó chịu. Nàng dịch người, chắn trước người Mộc Chỉ: "Anh đi nhầm chỗ rồi, ra khỏi cửa, rẽ trái, đi thẳng đến đầu phố, đó mới là chỗ anh nên đến."
Hàn Thiếu Công trợn mắt liếc nàng một cái, ngọn lửa vô danh trong lòng Hạ Niệm Văn bùng lên, là thật sự trợn mắt liếc nàng, vẻ mặt rất khinh thường, đầy khinh bỉ. Niệm Văn nghẹn không nổi giận, người vốn tính cách ôn hoà đều dễ dàng bị gã đàn ông trước mắt này chọc giận.
"Tiểu Chỉ, em đừng khổ sở quá, còn có anh." Hàn Thiếu Công đặt một tay lên vai Mộc Chỉ. Hạ Niệm Văn có chút buồn nôn, nàng thực muốn bắt cái móng vuốt gà của gã kia từ trên vai Mộc Chỉ xuống, còn kêu tiểu Chỉ, thực làm cho người ta ghê tởm. Vốn định phát tác, nhưng thấy Mộc Chỉ không nói gì, nàng cũng không tiện nói.
Mộc Chỉ đứng dậy, dùng một ngón tay đẩy bàn tay hắn ra, mắt lạnh thoáng nhìn, theo đó xoay người, lạnh nhạt nói: "Hôm nay có tang sự, không tiếp khách, như lời Niệm Văn nói, anh đi nhầm chỗ rồi."
"Tiểu Chỉ, anh đến thăm em, đến chào dì một cái, có thể không? Cũng muốn nói riêng với em vài câu được chứ?" Hàn Thiếu Công dán lại, Mộc Chỉ có chút phiền chán, bởi vì khóc lâu lắm, thân thể tất nhiên hơi suy yếu. Cô không muốn dây dưa nhiều với hắn, phất phất tay: "Giữa chúng ta đã sớm không có gì để nói, trễ rồi, mẹ tôi cũng không muốn người khác quấy rầy, mời anh về đi."
Nói đã đến mức này, cô muốn đi, lại bị Hàn Thiếu Công kéo cổ tay lại: "Tiểu Chỉ, có một số chuyện anh vẫn chưa nói với em, đều đã qua hơn một năm, em cũng chưa bao giờ hỏi anh? Em, hiện tại, cuộc sống của em với cái người tên Liễu Đinh Huy đó rốt cuộc thế nào? Hắn đối xử với em tốt không?"
"Chuyện này, tất cả những chuyện đó có quan hệ gì với anh? Lại liên quan gì tới anh?" Mộc Chỉ ngồi ở sô pha chất vấn.
"Vì sao em kết hôn mà cũng không cho anh biết?"
Mộc Chỉ nhắm mắt, không muốn lại nói chuyện với hắn.
Hạ Niệm Văn ở cách đó không xa siết chặt nắm tay, gân xanh trên cổ lồi lên thể hiện sự phẫn nộ của nàng. Nàng đứng dậy, đi đến trước mặt Hàn Thiếu Công, làm thủ thế tiễn khách, chính là hành động này tựa hồ chọc giận hắn.
"Cô tránh ra, tôi đang nói chuyện với tiểu Chỉ, cô là ai chứ, có tư cách gì đuổi tôi đi?"
"Người yêu." Cô nói là người yêu, ánh mắt trong suốt, đón nhận ánh mắt không thể tin nổi của Hàn Thiếu Công. Toàn thân Hạ Niệm Văn cứng ngắc đứng đó. Giữa đại sảnh của Mộc gia, một bên là quan tài của Trầm Bạch, người nằm bên trong đã không có hô hấp, bên cạnh có một Hàn Thiếu Công làm cho người ta chán ghét, còn cả Mộc Chỉ ngồi một bên. Ngoài cửa là cơn mưa mùa đông giăng kín, gió thổi qua, ngay cả trong phòng khách cũng đọng vài vệt nước. Lâu như thế, một thời gian dài đến vậy, lần đầu tiên cô thẳng thắn thật sự đáp lại tình cảm của hai người, trong đầu nàng ầm một tiếng nổ tung, như thể toàn đất trời trống rỗng, chỉ còn hai tiếng kia quanh quẩn bên tai.
"Em điên rồi, em nhất định là điên rồi." Hàn Thiếu Công đi vòng tròn tại chỗ hai vòng, mặt hắn đỏ bừng, không thể tin được nhìn nhìn Mộc Chỉ, lại nhìn nhìn Hạ Niệm Văn.
"Thật ra nơi này không có người ngoài, anh không cần giả vờ." Mộc Chỉ chậm rãi mở miệng.
"Có ý gì? Anh giả vờ cái gì?"
"Mục đích của anh đến đây hôm nay không phải là muốn chứng thực chuyện tôi và Liễu Đinh Huy chỉ kết hôn trên hình thức thôi sao? Từ lúc anh bước vào cửa tôi đã biết."
"Sao em biết?" Đồng tử Hàn Thiếu Công mở lớn, giật mình lui về sau hai bước.
"Chuyện đó chắc chắn là người bên gối anh nói cho anh biết, không phải công việc một ngày của cô ta là điều tra tôi à? Có lẽ ngay cả chuyện hôm nay tôi có ăn cơm không cô ta cũng điều tra rõ ràng, anh còn tỏ vẻ ngạc nhiên thế làm gì?"
"Cho nên, cô ấy nói là sự thật? Tiểu Chỉ, em sao có thể, sao có thể lưu lạc thành cái dạng này? Cho dù năm đó anh có lỗi với em thế nào, em cũng không thể đạp hư chính mình như thế chứ, đầu tiên là tìm một tên Gay để kết hôn hình thức, hiện tại, hiện tại thế nhưng, thế nhưng......Tiểu Chỉ, đừng tuỳ hứng, đừng lấy hạnh phúc của mình ra làm tiền đặt cược."
Thanh âm đã từng ôn nhu lúc này nghe lại chói tai đến vậy.
"Hàn Thiếu Công, đáp án anh muốn nay cũng đã biết, anh thật sự hẳn nên đi rồi, hơn nữa, vị công chúa kia của anh không phải nên hầu hạ bên cạnh à?"
"Cô ấy ngủ." Hàn Thiếu Công tựa hồ không muốn nói nhiều về Mộc Dung Huyên: "Tiểu Chỉ, thời gian dài như vậy, anh nhận ra, người anh yêu nhất vẫn là em, lần đó, chẳng qua là do anh nhất thời choáng váng đầu óc. Em biết không? Khi cô ấy nói em và anh ta chỉ kết hôn hình thức, anh thật sự rất vui, anh suy nghĩ có phải chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa không? Em chờ anh một thời gian, chờ anh xử lý tốt một chuyện, được không?" Hắn kéo gần lại khoảng cách với Mộc Chỉ, trong ánh mắt thấp thoáng khẩn cầu.
"Hai người cãi nhau? Hay anh đã chịu đựng đủ đại tiểu thư nhà anh vênh mặt hất hàm sai khiến rồi? Hay anh đã đạt được thứ mình muốn từ chỗ cô ta? Muốn toàn thân rút ra, tiện đà lại đây tìm tôi? Anh cảm thấy dù anh đã từng làm gì, tôi đều ở chỗ cũ chờ anh phải không?" Mộc Chỉ nói đến chỗ này, cảm xúc kích động, hai mắt vốn có chút phù thũng tràn đầy tơ máu: "Hàn Thiếu Công, cho dù anh từng làm tổn thương tôi cỡ nào, tôi cũng đã sớm không còn so đo nữa. Trời muốn mưa, anh muốn chia tay, đều tuỳ anh. Từ khoảnh khắc anh cùng Mộc Dung Huyên lên chiếc giường của tôi kia, đời này, tôi đã sớm không còn quan hệ gì với anh, chúng ta chính là hai người chưa từng gặp nhau trên thế giới này. Hàn Thiếu Công đã từng yêu tôi bảo vệ tôi đã không phải anh, chuyện này cũng không có gì có thể nói, con người luôn thay đổi, chỉ là, làm phiền anh, về sau không cần nói những lời làm tôi ghê tởm đó, cũng ghê tởm chính anh."
"Niệm Văn......" Mộc Chỉ vẫy vẫy tay với nàng: "Em lại đây." Cô biến hoá âm điệu dị thường tự nhiên, ôn nhu nói với Hạ Niệm Văn.
Hạ Niệm Văn chậm rãi đi về phía cô, chỉ thấy cô hơi cúi về phía trước, nhẹ nhàng lôi kéo Hạ Niệm Văn, như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, Niệm Văn như bị điện giật, đỏ mặt.
Hàn Thiếu Công tức giận đến cánh tay run rẩy, nổi giận quát: "Đúng như lời Huyên Huyên nói, nhà của các người, không có chỗ nào sạch sẽ."
"Cút!" Hạ Niệm Văn nắm lấy cây chổi từ phía sau cửa liền đánh về phía Hàn Thiếu Công, hàn Thiếu Công không ngờ Hạ Niệm Văn thấp hơn hắn một cái đầu lại dám cầm đồ đánh hắn, một bên trốn tránh, một bên lui về phía sau.
"Dừng tay!!" Một giọng nữ cao đơn điệu từ ngoài cửa truyền đến, Mộc Dung Huyên khoác áo khoác, người ở bên cạnh miễn cưỡng cố che dù, cô ta đạp nước tiến vào, vừa vào cửa liền gào to, một phen kéo Hàn Thiếu Công qua: "Anh dĩ nhiên thừa dịp tôi ngủ đi tìm con hồ ly tinh này, vết thương trên người là ai đánh? Chúng ta tới bệnh viện, kiện các người, anh là luật sư, anh kiện cô ta, quay về em mới có thể tính sổ giúp anh. Mấy người nhìn gì mà nhìn, còn không hỗ trợ?" Câu nói cuối cùng là nói với bảo tiêu bên cạnh. Bảo tiêu kia đứng dậy muốn lấy cây chổi trong tay Hạ Niệm Văn. Mộc Chỉ thấy thế, vội vàng che trước Hạ Niệm Văn, một đám người tranh chấp.
Cổ tay của Mộc Chỉ và Hạ Niệm Văn đã bị bảo tiêu nắm đến đỏ hồng, trong lúc rối loạn, chỉ nghe "ào" một tiếng, Mộc Dung Huyên bị một chậu nước đá xối toàn thân, lạnh đến run rẩy.
Lâm Tâm Văn từ phòng ngủ đi ra, lấy xẻng nhắm thẳng đầu bảo tiêu kia đập xuống, cũng may hắn né mau, lập tức buông Mộc Chỉ cùng Hạ Niệm Văn ra.
"Cút đi." Lâm Tâm Văn lạnh lùng nói: "Đừng tưởng Trầm Bạch đã chết thì có thể có người bắt nạt được Mộc Chỉ, chỉ cần một ngày có tôi ở đây, ai cũng đừng nghĩ thương tổn con bé. Tôi là kẻ không có gì, luật sư Hàn, anh biết những kẻ có tiền bọn họ sợ nhất loại người như tôi mà phải không? Bởi vì hai bàn tay trắng, cho nên không có gì phải sợ, về sau nếu lại để tôi biết các người bắt nạt hai đứa con gái của tôi, tôi sẽ huỷ mặt mấy người, huỷ toàn bộ nhà cô, cho dù có phải bồi cái mạng già này, tôi cũng sẽ không tiếc." Lâm Tâm Văn nhàn nhạt nói, hoà với tiếng gió trong đêm mưa, làm cho Mộc Dung Huyên không rét mà run, chửi bậy vài câu, phỏng chừng thật sự quá lạnh, liền dẫn Hàn Thiếu Công về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]