Mộc Chỉ cuống quýt xoay lại, thấy Trầm Bạch không biết khi nào thì ngã ngồi dưới sàn, cô bước tới đỡ bà dậy, Trầm Bạch lắc lắc tay, trong ánh mắt có thứ cảm xúc nói không rõ. Bởi vì thân thể, tự bà đứng dậy đã có phần cố hết sức.
Nhìn thân hình ngày càng phù thũng của mẹ, Mộc Chỉ không khỏi có chút lo lắng.
Trầm Bạch đem cái chổi trong tay Mộc Chỉ để qua một bên, kéo tay cô, lẳng lặng nhìn con gái. Bà nâng tay vuốt vuốt mặt cô, rồi lại gục đầu xuống.
"Con kết hôn cũng được một thời gian dài, mẹ rất ít hỏi xem con và Đinh Huy rốt cuộc có ổn không? Hai đứa cứ ở riêng thế cũng không phải chuyện tốt, có gì khác thường không?"
"Khác thường gì chứ?" Mộc Chỉ nghi hoặc ngẩng đầu.
"Con cũng nên có con, tuổi cũng không còn nhỏ nữa." Khi Trầm Bạch nói những lời này, ánh mắt lại như mất tiêu cự, nhìn chằm chằm sàn nhà.
"Mẹ, việc này mẹ cũng đừng quản, cứ thuận theo tự nhiên đi." Mộc Chỉ thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Trầm Bạch cũng không nghe được cuộc đối thoại và lời thân mật vừa rồi của cô và Hạ Niệm Văn ở trong bếp.
Trầm Bạch hơi xê dịch thân mình, trên người mặc một chiếc áo xanh bằng lụa, bên ngoài phủ một chiếc áo khoác mà Mộc Chỉ mua cho. Thời tiết ngày thu hơi lạnh, bà đứng dậy, thân mình lung lay không vững, chậm rãi đi về phía tấm gương trong phòng khách, ảnh ngược trên mặt kính bóng loáng sạch sẽ hiện ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-quy-hoa-cuc/909681/chuong-49.html