Nói gì đi nữa Tịch Thận Chi cũng không bằng lòng đi Long Phượng Câu gì đó chỉ để ăn cua sông, hơn nữa nghe nói lộ trình từ Thành Đô đến đó thập phần gian nan, chỉ có xe máy mới đi vào được, đầu óc nàng phải bị bao nhiêu nước vào mới đồng ý cùng Hạ Niệm Sanh đi đến cái nơi chỉ lo ăn này.
Rốt cục hai cô gái ăn hơn một giờ, rốt cục Hạ Niệm Sanh có cảm giác no, thập phần say mê lôi kéo Tịch Thận Chi đi bộ để tiêu hoá.
Lữ trình một tuần qua thật sự rất mau, ban ngày nhiều lúc khi Tịch Thận Chi ra ngoại ô vẽ cảnh, Niệm Sanh không muốn ở một mình, sau khi cam đoan sẽ không quấy rầy nàng, đi theo phía sau Thận Chi.
Nội mông ở Tây Thành có từng phiến từng phiến thảo nguyên rộng lớn. Thận Chi vẽ vẽ, cô liền nằm ở trên mặt cỏ cách đó không xa. Trời xanh như nhuộm mực, phô thiên cái địa, cô cầm máy ảnh, tuỳ ý chụp cũng có thể dùng làm màn hình máy tính. Đàn bò Tây Tạng kiếm ăn ở một bên, không coi ai ra gì, tự do tự tại, cảm thấy giữa trời đất chỉ có chúng nó và mình mà thôi. Niệm Sanh híp mắt, ánh mặt trời theo khe hở rọi xuống, những ngày như vậy thực làm người ta an tâm, không có nhiều chuyện phiền luỵ, cũng chẳng nhiều điều quyến luyến không nỡ.
Lữ hành chấm dứt, hai người mua vé trở về Nam thành ngày 22 tháng 10. Xuống máy bay, Hạ Niệm Văn đã sớm nhìn thấy hai người ở giữa đám đông. Hạ Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-quy-hoa-cuc/909675/chuong-43.html