Ngày thứ hai, đêm đến, Nam thành đèn đuốc sáng trưng, từ trên Nam Sơn nhìn xuống, toàn bộ thành phố uốn lượn như một con rắn, một chiếc Land Rover màu đen đậu dưới chân núi, người ở trong xe lẳng lặng ngồi ở ghế lái, khói nhẹ lượn lờ bay lên từ đầu ngón tay hẹp dài của nàng. Mấy năm qua, nàng lại khôi phục thói quen này, trong lúc nuốt mây nhả khói, bất tri bất giác, một điếu thuốc đã tàn. Nàng nhìn lên ngôi biệt thự trên đỉnh Nam Sơn, nơi thuộc về Bách Thanh Quân. Ánh đèn vạn nhà đều sáng, mà tựa hồ nàng chỉ nhìn thấy ánh sáng từ nhà của người ấy.
Lặng yên, nàng liếc nhìn một cái, gảy tàn thuốc bắn ra xa, đóng cửa sổ xe lại, lúc khởi động động cơ lại va phải thứ gì đó, một chiếc chìa khóa rơi xuống. Nàng cúi người nhặt lên, chiếc chìa khóa lạnh như băng lại làm lòng bàn tay nàng như phát bỏng, như khắc sâu trong lòng bàn tay.
Trong lòng Tịch Cẩn Chi đầy phiền não, như thời tiết tháng mười lại vẫn oi bức phát phiền. Lần này nàng trở về Nam Thành, trừ lần đó ở sân bay tình cờ gặp Bách Thanh Quân, đã mấy ngày trôi qua lại cũng không thấy cô. Chắc chẳn người ta cố ý trốn tránh nàng rồi. Tịch Cẩn Chi thầm nghĩ, không biết nên mừng hay giận. Mừng là nếu người nọ thật sự trốn tránh nàng, vậy là rốt cuộc vẫn để ý. Giận là vì người đó thật sự có thể nhẫn nại, mỗi lần nhắn tin người ta đều không thèm trả lời lấy một lần. Tịch Cẩn Chi sờ sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-quy-hoa-cuc/909669/chuong-37.html