Sáng sớm ngày hôm sau, đầu Hạ Niệm Văn đau như muốn nứt ra, tỉnh lại thấy có người ngồi cạnh, liền dãy dụa một chút rồi ngồi dậy. Bách Thanh Quân thoạt nhìn có chút mệt mỏi, dưới đôi mắt sâu thẳm hơi phiếm quầng thâm. Chắc không phải chị ta ngồi thế này cả đêm đấy chứ?
"Bách tổng?"
"Em rốt cục cũng tỉnh, hiện tại có thể buông tay ra chưa?"
Niệm Văn cuống quýt buông bàn tay đang nắm chặt tay Bách Thanh Quân ra. Nàng cứ thầm nhủ không biết thế nào mà trong mơ luôn có một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình, nàng tưởng Mộc Chỉ tới, lại thì ra là Bách Thanh Quân. Cũng may nàng biết mình say rượu rồi sẽ chỉ ngủ thiếp đi, hẳn là cũng không nói linh tinh gì. Nàng nhìn quần áo sạch sẽ trên người, chiếc ly trên tủ đầu giường còn non nửa nước. Nàng thực cảm thấy mình thất lễ, để một tổng giám đốc chăm sóc một người say rượu như mình, nghĩ sao cũng không thấy hợp lí.
"Bách tổng, xin lỗi chị, hôm qua em không nên uống nhiều thế."
"Không sao, vốn cũng là do tôi kéo em đi uống. Rửa mặt một chút đi, nên lập tức phải đi rồi." Bách Thanh Quân nói xong, đứng dậy, lắc lắc cổ tay đã mỏi nhừ của mình, ngay cả chính cô cũng không rõ vì sao mình lại cứ thế ngồi suốt một đêm, cả đêm chưa ngủ làm cô thực có phần mỏi mệt.
Chín giờ sáng, người đàn ông trung niên mà hôm trước tới sân bay đón đã xuất hiện trước cửa khách sạn. Buổi hội nghị hôm nay bàn chính là việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-quy-hoa-cuc/909664/chuong-32.html