Hạ Niệm Văn chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, thân mình chìm xuống như mất trọng lượng. Nàng thế nào cũng không ngờ giờ khắc này sẽ ở Bách Thị Quốc Tế trông thấy Mộc Chỉ. Mộc Chỉ đứng bên ngoài cánh cửa phòng bằng gỗ lim, có chút kinh ngạc: "Xin lỗi, tôi, tôi vào nhầm văn phòng." Nói xong cô lỡ đãng nhìn thoáng qua Hạ Niệm Văn đang bị Tôn Nhất Chu ôm trong lòng, biểu tình trên mặt không rõ, cũng bằng tốc độ nhanh nhất kéo cửa ra, một loạt động tác không dừng lại.
Hạ Niệm Văn đẩy Tôn Nhất Chu ra, lúc đuổi theo Mộc Chỉ thì thấy cô đang lang thang giữa khu làm việc, Mộc Chỉ thấy nàng, khoé miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng gọi: "Niệm Văn."
Trong lòng Hạ Niệm Văn như bị đè nén, lại có chút nóng vội, đầu quả tim như lên men, không phải bởi vì đột nhiên bị Tôn Nhất Chu cưỡng hôn, mà bởi vì bị Mộc Chỉ thấy một màn như vậy. Trong lòng quýnh lên, nàng tiến lên một bước, tóm lấy cánh tay cô: "Mộc Chỉ!"
Mộc Chỉ nói gì thì nói vẫn có phần không quen Hạ Niệm Văn gọi thẳng tên mình, khẽ nhíu mày, có chút giận dữ nhìn nàng.
"Chuyện đó, Mộc Chỉ, vừa rồi những gì chị nhìn thấy em cũng không biết nên giải thích thế nào với chị nữa. Em và anh ta không có quan hệ gì cả, chỉ là em cảm thấy có khả năng anh ta thích em nên em mới đến văn phòng anh ta để giải thích rõ ràng. Em không ngờ anh ta lại đột nhiên nhào lại." Nàng nói vội vàng, lại có phần lộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-quy-hoa-cuc/909661/chuong-29.html