Từ đó về sau Liễu Đinh Huy liền đặc biệt phá lệ tốt với Mộc Chỉ.
Mộc Chỉ bị cảm, Liễu Đinh Huy đi mua thuốc, nấu nước, hầu hạ bà cô trẻ kia, cứ như từ khi cô mới sinh ra đã thiếu nợ cô vậy.
Ai bảo của nhà bọn họ cách nhau không đến ba thước đây?
Ai bảo Hoàng Thái Hậu nhà bọn họ là kim lan tỷ muội, tình như thủ túc với mẹ của Mộ Chỉ đây?
Ai bảo hắn sinh sớm ba năm so với nữ nhân kêu Mộc Chỉ kia đây?
Ai bảo hắn là một nam nhân kia chứ?
Năm bảy tuổi lên lớp một, mẹ hắn liền bắt hắn phát ra lời thề độc, nghĩa vụ của cuộc đời này là chăm sóc Mộc Chỉ, vinh hạnh đời này, là chăm sóc Mộc Chỉ, nguyện vọng cả đời này, là chăm sóc Mộc Chỉ thật tốt.
Vì thế, sáng sớm trời còn chưa sáng, dưới tàng cây hoè trong trong đại viện sẽ có một thanh niên gầy yếu đứng đó, nhẹ nhàng hô với cửa sổ trên lầu hai: "Mộc Chỉ, em gái Mộc Chỉ, rời giường mau, nếu không dậy sẽ bị muộn."
Năm phút đồng hồ sau, cửa phòng "két" một cái mở ra, mẹ Mộc đưa cho hắn một cái bánh nướng cùng trà sữa, ừ, vẫn là mẹ Mộc đối xử tốt với hắn. Dựa theo tình hình chung mọi ngày, trong vòng mười phút Mộc đại tiểu thư sẽ không rời giường, hắn cũng giống mọi khi, đây cửa phòng Mộc Chỉ ra, vén chăn lên, rồi sau đó ghé sát tai cô thét lên: "Chuột, có chuột, Mộc Chỉ, ở trên giường em." Đây là chiêu mà mỗi ngày phải chuẩn bị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-quy-hoa-cuc/909651/chuong-19.html