Mộc Chỉ nằm trên giường bệnh, mặt mày ẩn ẩn ý cười, Hạ Niệm Văn bị nàng cười đến ngượng ngùng, lại cúi đầu.
"Hạ Niệm Văn, em đối xử với ai cũng tốt bụng vậy à? Bác sĩ cũng nói tôi không có chuyện gì, chẳng qua bị thương ngoài da mà thôi, em vẫn giống trước đây nhỉ."
Niệm Văn chỉ đứng lên rót nước cho cô. Cô ấy lại sao biết được nàng không nỡ để cô phải chịu dù một chút tổn thương hay đau khổ. Nhìn cô nhíu mày, trái tim nàng cũng co rút theo. Nhìn vết thương của cô, đáy lòng lấp đầy tư vị chua xót nhức nhối. Nhưng nàng lại phải liều mạng khắc chế niềm khát khao muốn ôm cô vào lòng, kiềm chế phát sinh những lời an ủi cùng ân cần thăm hỏi vượt quá giới hạn. Nàng chỉ cảm thấy trong thiên địa một mảnh tuyết trắng mờ mịt, dòng nước từ trong ấm chậm rãi tràn ra khỏi chén, dọc theo chiếc bàn gỗ chảy dài, từng giọt từng giọt từ góc bàn rơi xuống. Không bao lâu sau, trên sàn đọng một vũng nước. Ngón trỏ của nàng chậm rãi vuốt ve viền chén, nhẹ nhàng, như có chút đăm chiêu.
Nàng đưa lưng về phía cô, mạt bóng lưng cứng ngắc mà quyết tuyệt. Hai vai nàng run nhè nhẹ, dù cho dòng thời gian trôi qua trăm năm, lại vẫn cảm giác trái tim cô gần trong gang tấc. Chỉ là, gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Gang tấc thiên nhai, nói bất quá chính là khoảng cách giữa trái tim cùng trái tim.
Cô có khi nào từng nghĩ, đời người thực sự, thực sự......chỉ có một lần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-quy-hoa-cuc/909649/chuong-17.html