Đối với sự xuất hiện của Lâm Tâm Văn, Bách Thanh Quân vô cùng giật mình. Cô vẫn sống ở Nam Sơn, từ sau khi Tiêu Tiêu gặp chuyện không may, cô lại chuyển về. Nửa năm nay cuộc sống trở nên vô cùng khó khăn, chỉ là, hiện tại, bây giờ, rất nhiều chuyện đã lắng xuống. Cô đuổi rất nhiều người, chỉ còn lại một bảo mẫu, phụ trách nấu cơm, quét dọn, mọi chuyện khác đều là do cô tự làm.
Lúc Lâm Tâm Văn tới, cô ngồi trên ghế đá trong vườn hoa đọc sách, ngày đó Lâm Tâm Văn ăn mặc đơn giản, Bách Thanh Quân ngẩng đầu lên nhìn thấy là bà, một lúc lâu sau, mới phản ứng lại người này là mẹ của Hạ Niệm Văn.
"Bá mẫu, xin chào." Cô khách khí ra ý bảo Trần tỷ đi pha trà, cô buông sách trong tay xuống, Lâm Tâm Văn ngồi ở một bên, Bách Thanh Quân trong lòng thầm nhủ, sao mẹ của Hạ Niệm Văn lại tự mình tìm tới cửa? Hơn nữa còn không đi cùng Hạ Niệm Văn.
"Tùy tiện bái phỏng, quá thất lễ rồi." Lâm Tâm Văn khom người, mặc dù lời xin lỗi, nhưng trong khẩu khí lại không có chút ý xin lỗi nào.
"Nói gì vậy chứ, chỉ là không biết bá mẫu từ xa mà đến có chuyện gì? Là liên quan đến chuyện của Niệm Văn sao?"
Hai người trò chuyện, Trần tỷ đi ra đưa trà, nhất thời không nói gì.
Mùa hè ở Nam Thành oi bức không chịu được, cũng may Nam Sơn mát mẻ hơn rất nhiều, mà vườn hoa lại ở nơi hẻo lánh, ngược lại so với dưới chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-quy-hoa-cuc/3377072/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.