Sau khi từ bệnh viện trở về, trong lòng Hạ Niệm Văn cuối cùng cũng tốt hơn một chút, chỉ cần cổ họng cô không có vấn đề gì lớn là tốt rồi. Sau khi Hạ Niệm Sanh ra ngoài tựa hồ cũng tốt hơn rất nhiều, năng lực chịu đựng của con người luôn có hạn, cô không thể không tiếp nhận một sự thật như vậy, sinh lão bệnh tử là một trạng thái bình thường như vậy, nhưng mỗi một chuyện phát sinh trên người chúng ta, đều là đau đớn cắt da như vậy, cái chết vĩnh viễn là gánh nặng mà sinh mệnh chúng ta không thể chịu đựng nổi, chỉ là cuộc sống luôn xuất hiện điều ngoài ý muốn như vậy.
Hạ Niệm Sanh không nghĩ nhiều lắm, cô cũng không có tâm tư suy nghĩ, Cái chết của Tiêu Tiêu có thực sự là ngoài ý muốn không? Mặc kệ là loại nào, Lăng Tiêu Tiêu cũng không có cách nào sống lại.
Cứ nhàn rỗi cũng không phải biện pháp, sau khi một người nhàn rỗi, suy nghĩ cũng nhiều hơn, hôm nay, Hạ Niệm Sanh rốt cục lên Q của mình, cô nhìn avatar vĩnh viễn màu xám tro trong Q nhìn thật lâu, avatar này sẽ không bao giờ sáng nữa, đột nhiên có một avatar chớp động, Hạ Niệm Sanh mở ra, là Cột Điện.
"Gần đây thế nào?"
Hạ Niệm Sanh vừa hút thuốc, vừa đánh chữ lên bàn phím, chỉ là nhập rồi lại xóa, cửa sổ vẫn hiển thị trạng thái đang nhập, cuối cùng cô vẫn trả lời, "Rất tốt. "
Sau khi nói xong cô cũng không quản nữa, lên trang web xem tin tức tuyển dụng, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-quy-hoa-cuc/3361541/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.