Lại nói Hạ Niệm Sanh điều chỉnh tất cả tế bào cảm xúc trên người, thay đổi khuôn mặt cười đến sắp vặn ra nước, muốn nói một câu mừng năm mới, mở cửa lại là cái người da thịt trắng hồng trước mắt.
Cô gái cắt tóc ngắn kia, đúng vậy, quán cà phê đó, cô còn nhớ rõ, buổi chiều hôm đó gặp phải, cô có thể trong thời gian ngắn cũng không quên được, một chân của Hạ Niệm Sanh vừa bước vào cửa liền rút trở về, một lần nữa nhìn số phòng, không đi sai nha.
"Chị đến rồi." Hạ Niệm Bạch tiếp nhận đồ đạc trong tay cô, nhường chỗ cho cô.
"Cô là người nào? Sao cô lại ở đây? Thật kỳ quái, đi đâu cũng có thể gặp được cô?" Từ khi từ biệt ở quán cà phê, Hạ Niệm Sanh mất tích mấy ngày nay, điện thoại di động không mở, ngay cả tung tích cũng không có, ngoại trừ chính cô ấy, không ai biết cô ấy đi đâu, cũng may Hạ Niệm Văn vừa rồi ra ngoài mới gặp cô ấy.
"Chị đến rồi " Hạ Niệm Văn từ trong phòng bếp chạy ra, "Chị còn không nhận ra em ấy?" Cô đem Hạ Niệm Bạch xách tới trước mặt nàng.
"Nhận ra chứ, người phục vụ đáng ghét ở quán cà phê kia mà." Hạ Niệm Sanh lườm cô một cái, "Sao em biết cô ấy? Còn để cô ấy vào nhà em."
"Em cũng quá không có quy củ, còn không gọi chị họ." Hạ Niệm Văn đẩy Hạ Niệm Bạch.
Hạ Niệm Bạch cúi đầu, bất đắc dĩ kêu lên, "Chị họ."
"Đợi, đợi đã... đừng ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-quy-hoa-cuc/2960282/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.