Chương trước
Chương sau
Hạ Niệm Văn có chút nghi ngờ ra khỏi KFC, không đợi được Mộc Chỉ lại ngoài ý muốn thấy được Hạ Niệm Sanh, trời lạnh như vậy, cô không trở về nhà, lại đi theo đằng sau người phụ nữ kia làm gì?

Hạ Niệm Văn vừa định gọi cô, còn chưa kịp, chỉ thấy Hạ Niệm Sanh cùng người phụ nữ kia liền từ quảng trường rẽ vào một tiểu khu, không còn bóng dáng. Hạ Niệm Văn tìm nửa ngày mới phát hiện bóng họ, hai người một trước một sau tiến vào một tiểu khu.

Hạ Niệm Sanh này sẽ không làm bậy đi, chỉ là nhìn người phụ nữ kia từ phía sau, thân thể mập mạp, giống như là một người phụ nữ trung niên, Hạ Niệm Văn âm thầm đi theo, hai người lên lầu ba, cửa ngược lại không đóng, chỉ là kéo qua, lưu lại một khe hở, Hạ Niệm Văn không dám đi vào, ở ngoài cửa lẳng lặng nghe động tĩnh bên trong.

"Thế nào rồi?" Giọng nói của người phụ nữ trung niên đó lộ ra biểu cảm thiếu kiên nhẫn.

"Tôi xem trước một chút." Hạ Niệm Sanh thanh âm lộ ra biểu cảm khúm núm.

"Còn xem cái gì chứ? Tôi sớm đã nói với cô, phòng này không tệ, cô còn xem, cô là không tin tưởng tôi sao?" Phụ nữ trung niên càng thêm không kiên nhẫn.

"Không phải, thím ad, thuê phòng phải tỷ mỉ, đây chính nơi muốn ở, tôi phải xem cho kỹ."

"Móa, cô gọi ai là thím đấy? Ai cmn là thím của cô? Còn nữa, lời này của cô là nói như thế nào, nơi này không phải là nơi ở của người, vậy trước kia đều là cho heo thuê ở à."

Hạ Niệm Văn trong lòng căng thẳng, chủ nhà mập mạp này thoạt nhìn cũng không phải là người hiền lành, Hạ Niệm Sanh ba mươi Tết rồi làm gì gấp gáp tìm phòng như vậy.

"Thật xin lỗi, người đẹp, cô đừng nóng giận, được không? Phòng này giá bao nhiêu?

"Cọc một trả ba, đây là quy củ, một tháng 1500, tổng cộng 6000."

"Đây chỉ là một gian phòng đơn mà đắt như vậy sao? Bây giờ thuê hai phòng ngủ một phòng khách cũng không kém bao nhiêu giá này, cô có thể rẻ hơn một chút sao?"

"Cô có tiền hay không? Không có tiền đến thuê phòng ở làm gì, ba mươi Tết tôi đã không ở trong nhà cùng người nhà đoàn tụ, tôi mang cô đến xem phòng, cô còn mặc cả với tôi, cô còn không biết xấu hổ cùng tôi mặc cả sao? Hơn nữa cô xem khu vực này, giao thông lại thuận tiện, giá này đã rất rẻ, trước đó có rất nhiều người đến xem phòng, tôi đều không cho thuê đâu, tôi thấy cô có một mình, đúng rồi, cô là ở một mình đúng không?"

"Đúng, một mình tôi ở."

"Không cho phép mang đàn ông đến, không cho phép mang người không có phận sự tới qua đêm, lại nói, tôi có phải đã gặp cô ở đâu rồi không? Nhìn rất quen mặt, được rồi được rồi, khi nào chuyển đến đây? Hôm nay giao tiền sao?"

"Không phải, cái này, tôi còn phải suy nghĩ một chút....."

"Cô cái người này có chuyện gì vậy? Gần sang năm mới, cô không có tiền còn đi xem phòng ở cái gì, đi đi đi, tôi không cho thuê, thật là." Phụ nữ trung niên hùng hùng hổ hổ.

Hạ Niệm Văn đứng tại cạnh cửa, không đi vào.

"Không phải, cái này, không có tiền có phải phải ngủ ngoài đường hay không?"



"Đi đi đi, lãng phí thời gian của tôi." Nói xong người phụ nữ trung niên liền đẩy Hạ Niệm Sanh ra, Hạ Niệm Văn vội vàng vài bước chạy lên lầu trốn, chỉ thấy người phụ nữ trung niên kia không tốn bao nhiêu công sức đuổi Hạ Niệm Sanh đi.

Niệm Văn từ cầu thang đi xuống, đi theo phía sau Hạ Niệm Sanh, nàng không hề lộ diện, chỉ là đột nhiên cảm thấy lòng chua xót. Nàng rốt cục biết vì sao mấy ngày nay Hạ Niệm Sanh không còn bóng dáng, chị ấy đang tìm phòng ở, sau khi căn hộ kia bị thiêu rụi, chị ấy liền tạm thời ở trong ký túc xá của đơn vị, nhưng vì sao chị ấy lại gấp gáp như vậy? Cần phải lúc này, ba mươi Tết đi xem phòng ở, còn bị người nhục nhã một phen.

Nàng đi theo đằng sau Hạ Niệm Sanh, duy trì một khoảng cách, thấy Niệm Sanh cũng không bung dù, hai tay để ở trong túi, từng bước từng bước đi trong mưa, tính tình Hạ Niệm Sanh không biết từ lúc nào lại trở nên tốt như vậy? Ngay cả cô cũng tức giận với người phụ nữ trung niên kia, Hạ Niệm Sanh thế nhưng không nói một tiếng, cô giống như là có tâm tư gì đó, không chú ý đường dưới chân, giẫm lên một cái ao nước, toàn bộ mặt giày đều ướt, cô cũng giống như không thèm để ý.

Hạ Niệm Văn nghĩ đến cô ba mươi Tết một mình chạy đến tìm phòng ở, khẳng định cũng không muốn để cho nàng biết, vì thế không đuổi theo, từ một hướng khác trở về nhà, về đến nhà cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Hạ Niệm Sanh, thanh âm dịu dàng chưa từng có, "Chị, chị ở đâu vậy? Hôm nay ăn tết, mau trở về ăn cơm. "

"A, được, chị còn ở bên ngoài cùng bạn bè đi dạo, lát nữa sẽ trở về, mọi người đừng chờ chị, cơm mà, lúc nào ăn chả được."

Cô giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, thanh điệu bình thản, nhìn không ra có bất kỳ sự sa sút nào.

"Chị mau trở về, chị không trở về buổi tối chúng ta sẽ không ăn cơm."

"Được, được, em xem em, tính nết này, lát nữa sẽ trở về." Nói xong cúp điện thoại.

Hạ Niệm Văn sửng sốt một hồi, đang nấu cơm trong phòng bếp, không thể không tạm dừng một chút. Diễn biến tâm lý của Hạ Niệm Văn lúc từ tiểu khu đó về đến nhà, Hạ Niệm Văn thuộc động vật đơn bào, nếu như dùng hai tính từ cực đoan "xấu tính" cùng "ngây thơ" để hình dung Hạ Niệm Văn, không ai lại từ "xấu tính" gán cho cô, cho nên khi cô nhìn thấy Hạ Niệm Sanh chịu những ủy khuất kia, cô đã quên đi chuyện cô cùng Mộc Chỉ bởi vì tranh chấp mà sinh ra không thoải mái trước đó, thậm chí cũng không còn hi vọng Mộc Chỉ có thể ra tìm cô, cô chỉ là nghĩ đã ba mươi Tết, mình nhất định phải làm một bữa ăn ngon, để Hạ Niệm Sanh đón một năm mới tốt đẹp, Niệm Văn là một đứa trẻ tốt, từ trước đến nay Hạ Niệm Sanh đối với cô bóc lột nghiền ép liền có thể nhìn ra được.

Cho nên khi cô về đến nhà, Hạ Niệm Bạch thành thành thật thật đã sắp xếp xong tất cả thức ăn, rửa sạch, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha phát sầu, thấy Hạ Niệm Văn trở về, thiếu chút nữa nhào tới, hạ thấp giọng hỏi: "Chị đi đâu vậy? Em đã gọi cho chị mười mấy cuộc điện thoại, điện thoại di động chị cũng không mang theo."

"Hả? Quên, xuống lầu mua chút đồ." Hạ Niệm Văn quên giày ở cửa huyền quan, giày của Mộc Chỉ vẫn còn, ý tứ chính là cô cũng không đi ra ngoài.

"Vậy chị mua đồ đâu?" Hạ Niệm Bạch nhìn hai tay trống rỗng của cô hỏi.

"Ồ, những cửa hàng kia đều đóng rồi, không có mua được." Nói xong liền trực tiếp đi vào phòng ngủ, Mộc Chỉ còn ngồi trên chiếc ghế gỗ trên ban công, vẫn duy trì tư thế vừa rồi, nàng không biết có phải mình ra ngoài hai tiếng đồng hồ cô cũng một mực ngồi như vậy không nhúc nhích hay không.

Nàng ngồi xổm xuống, nửa ngồi xổm nhìn người phụ nữ trước mắt này, chị ấy đã khóc qua, con mắt trong suốt, giống như là bị nước vừa ngâm qua, nàng nhìn thấy trên mặt đất có thật nhiều khăn giấy.

Mộc Chỉ không nhìn nàng, chỉ quay mặt sang một bên, nàng nắm lấy tay của cô, tay cô lạnh buốt, trên ban công gió lớn, thì ra cãi nhau mãi mãi cũng là hai bên đều tổn thương, "Vào trong nhà đi, được không?" Nàng dịu dàng nói.

Mộc Chỉ rút tay ra khỏi tay nàng, cằm của cô hơi run rẩy, những lời nói tổn thương thấu lòng của cô, cô vẫn không đáp lại nàng.

"Thật xin lỗi, em sai rồi, em bị ghen tuông làm mờ tâm trí, nói lung tung, chị đừng để ở trong lòng được không?"

"Lời nói đã nói ra, tát nước ra ngoài, nước đổ khó thu." Giọng nói của Mộc Chỉ nghẹn ngào, xem ra vừa rồi khi không có ai, quả thực khóc không ít.



Mộc Chỉ như vậy làm cho Hạ Niệm Văn đau lòng, càng thêm tính cảm thấy áy náy vì tính trẻ con của mình, nàng đang bất bình cái gì? Lại đang nghi ngờ cái gì? Nghi ngờ người trước mắt này sẽ đối với mình không trung thuỷ sao?

"Thân ái, em sai rồi."

"Em không sai, trong lòng em không cảm thấy mình có lỗi."

"Em sai rồi, em nên hỏi rõ ràng, không nên nổi giận lung tung, em nhìn thấy người đàn ông kia ôm chị, em không vui, chị biết một người không vui sẽ mất lý trí mà."

"Em không tin tôi."

"Em tin tưởng chị, em chỉ là không chịu nói ra, em không nên nói những lời đó làm cho cãi vã tăng thêm, chị tha thứ cho em đi, nể mặt em lần đầu vi phạm, chị đừng nóng giận, năm hết tết đến rồi, tức giận đối thân thể cũng không tốt."

"Thân thể của tôi là chuyện của tôi, không cần em lo." Mộc Chỉ đứng dậy, muốn tránh thoát, Hạ Niệm Văn từ phía sau gắt gao nắm chặt cô, "Em biết những lời đó làm chị thương tâm, nhưng những lời đó đều là lời khi tức giận, hôm nay ăn Tết, chúng ta không cần náo loạn nữa được không?"

"Không được, em buông tôi ra, Hạ Niệm Văn, tôi không nghĩ em lại vô sỉ như vậy, thời gian dài như vậy đến nay, em có biết tôi chịu bao nhiêu áp lực, tin đồn bịa đặt trong trường học, còn phải xử lý Nhiếp Khả quấn quýt bám chặt như vậy, tôi không muốn nói cho em biết những việc này, chỉ là bởi vì tôi cảm thấy mình có thể xử lý tốt, thế nhưng tôi cũng là người, tôi cũng sẽ mệt mỏi. Em biết những đồng nghiệp trong trường đều nói gì sau lưng tôi không? Em lại có biết trước mặt nhiều người như vậy, Nhiếp Khả làm tôi bẽ mặt, nhưng là đồng nghiệp, người ta xin lỗi, tôi cũng không thể cùng người ta cả đời không qua lại với nhau, về cái ôm kia, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa đặc thù nào, toàn bộ mọi chuyện chính là như vậy, thế nhưng ngay từ đầu, em muốn nghe không phải sao? Em muốn nghe lời giải thích còn gì? Em căn bản cũng không nghe tôi giải thích, em tự cho rằng tôi dan díu với người đàn ông kia, em thậm chí còn nói tôi không yêu em, nhiều năm như vậy đều là em cưỡng cầu, em nói em tính là gì? Vậy tôi đây tính là cái gì? Hạ Niệm Văn, em buông tôi ra."

Mộc Chỉ như vậy cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua, cô tựa hồ cho tới bây giờ cũng chưa từng một hơi nói nhiều như vậy. Đôi khi Mộc Chỉ mệt mỏi, tâm tình của cô không tốt, nàng lại còn oán trách cô không muốn đem lời trong lòng nói cho nàng biết, thì ra cô vẫn luôn chịu áp lực lớn như vậy.

"Em có biết hay không, bởi vì em nhỏ tuổi hơn tôi rất nhiều, có một số chuyện em chưa bao giờ trải qua, tôi cũng không muốn cho em áp lực quá lớn, tôi đã từng dao động giữa tình cảm của chúng ta, trước kia chưa bao giờ có bước đệm, con đường sau này đi như thế nào, tôi phải suy nghĩ rất nhiều thứ, em còn nhỏ như thế, tôi đã dao động, nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dáng khi em ngủ say, tôi cũng chưa bao giờ nảy sinh ý định chia tay với em, tôi chỉ là rất lo lắng tương lai của chúng ta nên đi như thế nào, chúng ta không phải sống ở thế ngoại đào nguyên, chúng ta phải đối mặt với nhiều người như vậy, nhưng những lời em nói, tôi thật sự rất thất vọng...."

"Thật xin lỗi..." Nàng gắt gao ôm Mộc Chỉ vào trong ngực, thật vất vả mới trấn an tốt cảm xúc của cô.

Ra khỏi phòng ngủ, chậm một hồi lâu, mới gọi điện thoại cho Hạ Niệm Sanh.

Cộc... Cộc....

Có người gõ cửa, Hạ Niệm Sanh xách theo một đống đồ đến, "Chúc mừng năm mới! "

Người đến mở cửa chính là tiểu "T" thanh tú của quán cà phê ngày hôm đó.

Hết chương 92

—————————-

Bách Linh: Không hiểu sao mỗi lần đọc bộ này cảm xúc đều rất khó chịu, có lẽ vì những trăn trở và mâu thuẫn của họ, đặc biệt là Mộc Chỉ và Niệm Văn nó đời thường quá, làm cho mình suy nghĩ rất nhiều.

Dù bên nhau mới mấy tháng hay 9 năm như mình, cũng sẽ vẫn có tranh chấp và cãi vã, cũng sẽ vẫn có lúc thấy tương lai mịt mờ ko xác định, cũng có lúc nghĩ nên buông tay hay tiếp tục, cũng có khi bất định ko chừng về tình cảm của cả hai. Vậy nên, yêu thì dễ, bước được với nhau bao lâu mới khó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.