Sự kinh ngạc trong niềm sợ hãi choáng váng rất nhanh bị nỗi vui sướng khi gặp lại giai nhân hoà tan. Niệm Văn cùng Mộc Chỉ sánh vai ngồi ở lương đình. Gió mát trên thuỷ đình phơ phất, ngay cả cỏ hoa đều có vẻ đa tình.
Hai tay Niệm Văn tạo thành hình chữ thập giao nhau nắm chặt.
"Niệm Văn hiện tại cũng thành một thiếu nữ rồi nhỉ." Tựa hồ thời gian hai người ở chung, đều là Mộc Chỉ nắm giữ quyền đối thoại, Hạ Niệm Văn luôn trầm mặc, im lặng nghe cô nói.
Nàng buông lơi mắt nhìn qua, thoáng thấy chiếc nhẫn trên tay Mộc Chỉ: "Cô kết hôn rồi?"
"Ừ."
Ánh sáng trong ký ức bị dập tắt, Niệm Văn chỉ cảm thấy trái tim mình chìm xuống từng chút một, nàng thậm chí đã quên ngày đó Mộc Chỉ đã từng nói gì với nàng? Có thể nói cái gì đây? Nàng ở trong lòng Mộc Chỉ, bất quá là một trong số ba ngàn học sinh mà thôi. Nàng ở trong lòng cô, có phải quá nhỏ nhoi không?
Niệm Văn cảm thấy mình điên rồi, cho tới giờ cõi lòng cũng không ngũ vị tạp trần giống lần gặp lại này. Nàng cũng không biết mình làm sao, Mộc Chỉ năm nay hẳn 29 tuổi nhỉ? Trên tay đeo nhẫn cưới không phải thực bình thường sao? Nhưng vì cái gì nàng lại cảm thấy trái tim mình trống rỗng đến lạ kỳ thế này?
Mộc Chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng, kéo tay nàng qua, nhìn Niệm Văn. Là thật sự thành một cô gái trưởng thành, càng thêm có hương vị của nữ nhân. Niệm Văn trước kia thon gầy giống giá đỗ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-quy-hoa-cuc/245044/chuong-9.html