Đột nhiên nghe giọng nói của Thôi Trinh, Sùng Hoa sững sốt ngẩng đầu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nàng đứng bên cạnh mình.
A Trinh thấy cái gì rồi? Sùng Hoa sợ ngây người. Điện thoại còn trong tay cô, hình ảnh rõ ràng trên màn hình. Hoa si là một việc cô không thể khống chế. Nhưng nếu như phạm hoa si, còn bị đối tượng thấy được, vậy thì cũng quá lúng túng rồi.
Sùng Hoa trong thời gian ngắn nhất từ cái cổ đến mặt đến lỗ tai đều đỏ như tôm luộc. Cô ấp úng nói: "Em, em lập một CP..."
Nói xong cô liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, cô bình thời khôn khéo quả đoán đâu! Đặc biệt quan tâm hình tượng cô mình trong mắt A Trinh, một chuyện xấu hổ như vậy bị phát hiện, A Trinh nhất định cảm thấy cô là một kẻ kỳ quái. Sùng Hoa xấu hổ muốn phát khóc, đôi mắt ẩm ướt bởi vì nóng lòng mà càng thêm ánh nước, cô nhìn Thôi Trinh, vừa sợ vừa 囧.
Đứa nhỏ cũng đã gấp thành như vậy, cho dù Thôi Trinh đã biết, nhưng xuất phát từ lòng che chở, nàng cũng sẽ không bóc trần. Nàng không hiển lộ một tia dị trạng, ngồi vào bên cạnh Sùng Hoa, săn sóc nói: "Tôi xong rồi, em cũng đi tắm đi."
Di? A Trinh không phát hiện? Sùng Hoa rốt cuộc mới phản ứng, cô thật nhanh ném điện thoại sang một bên, liền chui vào trong lòng Thôi Trinh làm nũng: "A Trinh, em rất nhớ chị!"
Thấy dáng vẻ tự cho là hóa hiểm vi di của cô, Thôi Trinh cảm thấy rất thú vị, nàng nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-quy-do/1363524/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.