Trương Kiến Hiền thật sự ngủ đến giữa trưa mới rời giường, bên người không còn ai, hắn ngồi dậy, phát hiện thân thể mình trần trụi, nhớ lại đêm qua, ngẩn người.
Vừa mặc lại quần áo vừa nghĩ, cư nhiên thật sự ‘lăn sàn’ với tên đáng ghét kia, rất không cam lòng, tuy nói kỳ thật bản thân ẫm ờ cho phép, nhưng, đối với Kim Long vẫn mơ hồ có cảm giác kháng cự.
Hắn không nên ở chung với tên giang hồ này, rất nguy hiểm, sẽ phá hư tiền đồ và cả cuộc sống của mình, một cuộc sống như người bình thường, có công việc, cuộc sống phong lưu, hưởng thụ cuộc sống không hôn nhân, che dấu tính hướng bản thân…
Hắn có thể sống như vậy đến già, có lẽ, sẽ tìm được một người như Tô Hiểu Dị, nguyện ý theo hắn nửa đời còn lại, sau đó, sẽ không ngu ngốc như trước, đẩy hạnh phúc ra khỏi cửa.
Kim Long với hắn trái ngược hoàn toàn, tự tiện xông vào thế giới của hắn, quả thực như thần binh giáng thế, một chút cũng không để ý ý nguyện của Trương Kiến Hiền, chuyện ta ta làm, muốn thế nào thì làm thế, sớm muộn cũng hại hắn.
Nhất định vậy, Trương Kiến Hiền biết, từ khi hắn còn là thiếu niên đã chịu không biết bao khổ sở, đã từ rất lâu… Cơ hồ muốn quên hết quá khứ, bởi vậy bây giờ càng cẩn cẩn dực dực, nhích từng bước, tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ, bên người có tai họa, sẽ nghĩ biện pháp giải quyết ngay.
“Tạnh mưa rồi, khí trời trong lành!” Tai họa thăm dò tiến vào: “Tiểu Hiền Hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-phat-thieu-trung/201616/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.