🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc này một người phụ nữ xinh đẹp từ phòng trong đi ra, xem ra hoà nhã dễ gần, cô thấy Kim Long cùng Trương Kiến Hiền, lập tức mắng: “Ai da, đây không phải Kim Long sao? Ông xã, khách ướt đẫm rồi kìa, trước để họ đi tắm rửa cái đã, thay bộ quần áo rồi ăn cơm.”
Kim Long cười hì hì chào hỏi: “Đại tẩu, đã lâu không gặp, bà chị vẫn là Từ nương bán lão, phong vận do tồn, xinh đẹp vô cùng…”
Trương Kiến Hiền đứng một bên rốt cục nhịn không được, bật cười.
Mục đại tẩu cũng cười đến run rẩy, tuy rằng lý do cười không giống Trương Kiến Hiền, cô có vẻ quyết đoán hơn Mục Gia Hữu, mỗi tay kéo một vị khách ướt sũng, đẩy vào phòng tắm.
“Hai cậu đều là nam nhân, cùng tắm cũng không thành vấn đề, chị đi mở gas… Quần áo ướt cho vào giỏ, chị lấy đồ của Gia Hữu cho các cậu…” Mục đại tẩu căn bản không cho người ta cơ hội nói chuyện, phân công xong, đóng cửa phòng tắm bỏ đi.
“Đại tẩu nói có lý, Tiểu Hiền Hiền, chúng ta mau tắm đi, cậu mà cảm mạo sẽ không tốt.” Kim Long nói xong, lập tức cởi quần áo mình, không để ý mình loả thân đứng trước mặt một người đồng tính.
Trương Kiến Hiền có chút mặt đỏ tai hồng, tuy rằng trước kia hắn khinh bỉ bộ ngực lông lá của Kim Long, nhưng người ta dù sao cũng chém giết quen rồi, luyện thành một thân nhanh nhẹn dũng mãnh, với hắn mà nói, kỳ thật nhìn gần như vậy, sẽ nhịn không được gợi lên dục vọng…
Nhắm mắt làm ngơ, hắn xoay người đưa lưng về phía Kim Long, cảm giác một thân ướt đẫm khiến hắn không thoải mái, tóc cũng ướt, suy tính, hắn quyết định nhanh chóng nhảy vào bồn nước nóng, hàn khí bay đi, thay quần áo khô mát, kế tiếp… Cũng chỉ có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Tất tất sách sách cởi quần áo, múc gáo nước ấm trong thùng gỗ dội lên đầu, đột nhiên cảm thấy không thích hợp…
Kim Long thế nào một động tác cũng không có? Không đúng, gã còn ở phía sau, tiếng hít thở trầm trọng, hơn nữa, trên người mình lông tơ bắt đầu dựng đứng, giống như phía sau có loài động vật ăn thịt đang nhìn chằm chằm con mồi, hơi nóng phả trên lưng trên cổ mình.
Sợ hãi, mùi vị sợ hãi len lỏi, khiến Trương Kiến Hiền cũng không biết trong não mình đang hiện lên ý niệm gì.
Tâm dựng đứng, Trương Kiến Hiền tận lực giữ vững hô hấp, giả vờ không biết, lấy dầu gội đầu đổ ra tay, lấy tốc độ cực nhanh tắm rửa, lúc này, Mục đại tẩu gõ cửa, nghe thấy Kim Long hé cửa, lấy quần áo. Mục đại tẩu thực chu đáo, áo quần đều là mới, T-shirt xem ra là đồ tiện lợi, nhưng cũng ổn, Trương Kiến Hiền không thể xoi mói gì, hiểu được có mặc là tốt rồi, hơn nữa không khí trong phòng tắm, làm hắn thầm nghĩ nhanh chóng lau người mặc quần áo, lao ra.
“Đợi một chút, Tiểu Hiền Hiền, cậu khẩn trương cái gì?” Trước khi Trương Kiến Hiền kịp mở cửa, Kim Long kéo hắn lại.
“Tôi tôi tôi, tôi nào có khẩn trương?” Trương Kiến Hiền cúi đầu giải thích.
“Tóc còn ướt, không lau khô sẽ dễ cảm mạo.” Kim Long lấy khăn lông khô cho lên đầu hắn nhu đông nhu tây, như là chơi trò chơi, chơi đến bất diệc nhạc hồ.
Đợi mấy phút sau, Trương Kiến Hiền đẩy gã ra, nói: “Đủ rồi!”
“Tôi giúp cậu lau tóc, dù sao cậu cũng phải ngợi khen đi chứ?” Cười dài, Kim Long lấy khăn mặt cho hắn: “Thế nào, giúp tôi kỳ lưng.”
“Anh đàn ông đàn ang không kỳ nổi lưng mình sao?” Trương Kiến Hiền nhịn không được muốn nổ súng, ngẩng đầu mắng: “Tôi đã thay quần áo, làm sao làm được? Anh sao luôn thích làm theo ý mình? Có thể suy nghĩ cho người khác chút không?”
Kim Long thực ai oán: “Tiểu dã miêu thật hung dữ…”
Tặng cho gã cặp mắt trắng dã, đem khăn ném vào mặt, Trương Kiến Hiền thở phì phì ra khỏi phòng tắm, phát hiện Mục đại ca Mục đại tẩu ở cạnh cửa không biết làm cái gì.
Nhìn phòng tắm lại nhìn hai vợ chồng đang giả vờ đập muỗi, Trương Kiến Hiền nghi hoặc không phải đang nghe lén chứ?
Đoán đúng phóc, hai vợ chồng kia quanh năm trên núi không có gì tiêu khiển, thấy Kim Long nhìn vị tuấn mỹ này bằng con mắt khác, nhịn không được muốn quan tâm, nhưng hiện tại đã đương sự phát hiện, không sao, hai người đều là người từng trải trăm trận, Mục đại tẩu nhanh chóng chạy tới nắm tay hắn, giả bộ thân mật.
“Ai, dưới chân núi lên quả nhiên ưa nhìn, so với thằng con chị xuống núi đi học còn tuấn tú hơn… Kim Long thế nào giờ mới đưa cậu lên núi? Cậu cũng là người Vân Dật?” Líu ríu hỏi.
Trương Kiến Hiền thấy cô cho mượn quần áo, hơn nữa đối phương cũng hoà nhã dễ gần, mình cũng không có cảnh giác, dựa vào phép lịch sự với phụ nữ mà mỉm cười mà chống đỡ.
“Không phải, Mục đại ca, Mục đại tẩu, tôi làm nhân viên ở Đài Bắc, bị Kim Long bắt cóc tới.”
Mục đại tẩu ha ha cười: “Tiểu Hiền Hiền nói chuyện thật thú vị, Kim Long từ bao giờ bắt cóc người?”
Mục đại ca tiếp lời: “Bà xã, hắn từng nói ghét nhất cái loại cậu ấm cô chiêu, trong mắt hắn, Tiểu Hiền Hiền cũng loại hắn ghét nhất chứ? Sao có thể ngàn dặm xa xôi đưa người tới đây?”
Nghe bọn họ mở miệng lại Tiểu Hiền Hiền, Trương Kiến Hiền khóe miệng muốn co rút, đang muốn nói bọn họ ‘hạ khẩu lưu tình’, đừng học Kim Long kêu cái loại nickname ghê tởm này, Mục đại tẩu lại mở miệng.
“Ông xã, anh quên sao, Kim Long cũng nói, chờ một ngày hắn tìm được bà xã lý tưởng, đầu tiên sẽ đưa lên ra mắt chúng ta! Đã ba năm, còn không thấy, hôm nay rốt cuộc cũng tới, lại là đại suất ca…”
Hai vợ chồng nhìn nhau, lại nhìn Trương Kiến Hiền, bị xem như thú bông, đáy lòng phát lạnh.
“… Hai người đừng dọa Tiểu Hiền Hiền, cậu ta rất mẫn cảm với vấn đề này, nói lung tung sẽ tức giận.” Kim Long đã ra rồi, đưa mắt ra hiệu hai vợ chồng, muốn họ đừng chọc giận Trương Kiến Hiền: “Em vừa nhận được tình báo, đến phụ cận lấy mấy thứ, tiện đưa Tiểu Hiền Hiền đến hít thở chút không khí mới mẻ, nội thành buồn chán sắp phá hư cậu ta rồi.”
Trương Kiến Hiền đã lười giải thích, hắn mệt mỏi, muốn sớm lên giường đi ngủ.
“Sao vậy, không nói một tiếng đã bỏ chạy.” Mục đại tẩu nói: “Nào, chị mới vừa nấu xong, các cậu cũng thật có lộc ăn, hàng xóm mới vừa tặng chị mấy cân tôm, chị làm cả bàn đồ ăn, cho các cậu nhắm rượu.”
“Thật tốt quá, bụng em rất đói… Tiểu Hiền Hiền, cậu cũng ăn nhiều một chút, đại tẩu làm tôm rất ngon, chỗ khác không có đâu.” Kim Long một tay nắm cả người, không cho cơ hội cự tuyệt.
Trên bàn cơm, Mục đại ca cầm mấy chai rượu Thiệu Hưng, rót cho khách phương xa chén tràn đầy, Trương Kiến Hiền quen uống rượu tây, vốn định từ chối, Mục đại tẩu giành trước cùng hắn cạn ly, hắn vốn không nghịch yêu cầu các nữ sĩ, một hơi uống cạn, Mục đại ca cũng cùng hắn chúc rượu, ngược lại Kim Long lại chỉ nhấm mấy hớp nhỏ.
Vừa ăn cơm vừa trò chuyện cuộc sống đời thường, Mục đại ca nói mình ở Nam bộ kết thù, bị đuổi giết, là Kim Long cứu anh, sau lại nghe bà xã đề nghị, rời khỏi xã hội đen, lên núi, sống cuộc sống bán ẩn cư, không hề tham gia ân oán giang hồ.
Mục đại tẩu nói: “Cuộc sống đơn giản chính là hưởng thụ, nơi này tuy rằng yên bình, không có gì giải trí, nhưng ít nhất ban đêm ngủ không cần lo tuỳ thời chạy trốn, quan trọng nhất là, con chị có thể an tâm đi học, hiện tại nó đang học cao trung ở Thai Trung, cũng không phải lo lắng.”
Trương Kiến Hiền cẩn thận nghe thanh âm xung quanh, mưa vẫn lách ca lách cách, trong không khí có khí tươi mát, tiếng xe pháo bình thường đã biến mất, chỉ có giọt mưa rơi trên nóc nhà tạo thành tiếng nhạc, còn chợt có vài tiếng chim hót truyền đến.
Trong phòng vô cùng náo nhiệt, chỉ là, tâm hồn dị thường bình tĩnh, cảm giác rất kỳ quái, hắn không quen.
Mục đại ca nói: “Tiểu Hiền Hiền ở đô thị lâu, thường tới đây chơi tốt lắm, không khí mới mẻ, núi rừng phụ cận cũng không có dã thú, xuống chút nữa, có thể đến dòng suối…”
Kim Long ngắt lời: “Đúng đúng, đầu khe suối có rất nhiều cá a, lần trước tôi bắt được một con không biết cá gì, rất béo, hắc hắc, đại tẩu tối đó nấu một bát canh cá, hương vị ngon chết đi được! Có rảnh tôi nhất định mang Tiểu Hiền Hiền đi bắt mấy con đó!”
Trương Kiến Hiền nghĩ tới hình ảnh Lão đại Kim Long đứng ở khe suối, cố gắng túm con cá, hẳn là rất vui vẻ đi? Rất muốn chứng kiến…
Nghiêng đầu nhìn nhìn Kim Long, gã cũng nhìn về phía mình, đột nhiên, Trương Kiến Hiền cảm thấy đối phương không đáng ghét như vậy.
Mục đại tẩu vẫn có hứng thú với Trương Kiến Hiền, dù sao người ta cũng dễ nhìn, còn lễ phép, nhịn không được muốn hỏi thêm về bản thân và gia đình, không chừng có thể giới thiệu cho cô bé bên kia núi, thành mối lương duyên.
“Tiểu Hiền Hiền xem ra tuổi còn trẻ, tay không đeo nhẫn, chưa kết hôn sao? Vậy, lúc kết hôn, cậu có muốn bà xã mình giống như Kim Long? Hắn a, bốc đồng, thất thường vô cùng…” Mục đại tẩu hỏi.
Trương Kiến Hiền có chút lờ đờ mông lung, vài chén rượu hạ hầu, hắn nói chuyện cũng bắt đầu lớn mật: “Đúng đúng, tôi sao có thể ở chung với cùng tên chạy trốn ấy? Thật, đáng giận, đều vì hắn khư khư cố chấp, nhất sương tình nguyện…”
Kim Long vội vàng gắp một miếng thịt kho tàu vào bát đối phương, nói: “Hữu duyên a, cậu xem, lúc Xích Hào bang suýt bắt được tôi, tôi gặp được cậu, cậu đã cứu tôi, đây là ông trời an bài…”
“Phải, phải không?” Cồn làm chảy não Trương Kiến Hiền, làm hắn có chút không rõ.
Rượu vào nóng tai, hắn ngồi bên cạnh Kim Long cũng không đề phòng, hơn nữa, thói quen động tay động chân ở Gay Bar cũng không thay đổi, bắt tay đặt trên đùi Kim Long, nhẹ giọng hỏi: “Anh… Anh tửu lượng không tốt? Thế nào uống ít như vậy?”
Kim Long sủng thụ nhược khinh, nhìn người bên cạnh, nuốt nước miếng, cũng đem chân nhích sang, hai người đều mặc quần đùi, gã lấy chân mình ma sát qua chân Trương Kiến Hiền, tán tỉnh trắng trợn.
“Đêm nay có chuyện quan trọng, không thể say được.” Mị suy nghĩ, ách thanh đáp, Kim Long chú ý đến phản ứng của Trương Kiến Hiền, biết tiểu dã miêu không chống nổi chất cồn.
“A…” Gật gật đầu, Trương Kiến Hiền nói: “… Tôi muốn ngủ… Chúng ta đi ngủ…”
Cồn làm giảm đi nanh vuốt, Trương Kiến Hiền lời nói dẫn theo nũng nịu ngọt lịm, ánh mắt khẽ nhắm, đầu nghiêng, hắn cứ như vậy ngã vào Kim Long, nằm trong lòng gã vù vù ngủ.
Hắn thực mệt mỏi, cả ngày ngồi xe, trải qua trận đấu súng, tâm tình lo lắng phập phồng, là người bình thường vốn chịu không nổi kích thích dập dờn như vậy.
“Tiểu Hiền Hiền, Tiểu Hiền Hiền?” Kim Long xoa má hắn, kêu: “Dã miêu? Tiểu dã miêu?”
Người trong lòng làm ngơ.
Xác định đúng là đang ngủ, Kim Long nhìn vợ chồng Mục gia nhún vai: “… Tiểu Hiền Hiền tửu lượng rất kém, em đưa cậu ấy vào phòng ngủ con trai hai người.”
“Vậy cậu đêm nay…” Mục đại ca nhỏ giọng hỏi.
“Ân, em biết vị trí nhóm chuyển hàng Độc Trung dừng chân, Mục đại ca hai giờ đến đánh thức em, em đi cướp hàng về.” Kim Long nói.
“Cẩn thận chút, những người có thể liều mạng.” Mục đại ca lo lắng nói.
“Liều? Có thể liều bằng Kim Long của Vân Dật hội này sao?” Cười lạnh, trên mặt biểu tình tàn khốc ngoan lệ trước nay chưa từng có: “Xích Hào bang lúc này thật không ra gì, ở Tây Hải khẩu Nam bộ đoạt hàng của Thu Hạc bang, đem tội danh giá họa lên đầu Kim Long này, còn cố ý dùng danh nghĩa Thu Hạc bang, gọi em lên Bắc bộ bàn chuyện làm ăn, mai phục tại quán rượu, tính giết em, chết sẽ không có đối chứng, về phương diện khác muốn khơi mào hai bang Nam Bắc giằng co… Hừ, cần chỉnh bọn hắn một phen, em ở trên giang hồ sau này sao có thể sống yên?”
“Vì sao không liên lạc với Thu Hạc bang, bảo họ trực tiếp ngăn Xích Hào?” Mục đại ca hỏi.
“Anh không biết, nữ chủ nhân Thu Hạc bang có quan hệ với Xích Hào, nghe nói sắp đính hôn, chỉ sợ Thu Hạc bang chủ sẽ không tin lời em… Hơn nữa, em với Xích Hào là ân oán cá nhân, em muốn tự mình giải quyết.”
Mục đại tẩu nói: “Cậu tự thu xếp ổn thoả, lúc cậu ra ngoài, chị sẽ giúp cậu chăm sóc Tiểu Hiền Hiền, không để hắn chạy loạn, đến lúc cậu trở về.”
Nhìn người trong lòng, Kim Long sắc mặt nhu hòa, cười với Mục đại tẩu: “… Vẫn là đại tẩu hiểu em…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.