Tiếng gọi xa lạ, Trương Kiến Hiền kinh ngạc mở mắt, đứng dậy, một người khoác áo blouse trắng ngại ngùng đứng ngoài cửa, thân hình cao lớn, tóc có chút thưa thớt.
Trương Kiến Hiền nhìn vị bác sĩ kia, có chút quen thuộc, là ai?
“Anh quên tôi?” Bác sĩ có chút thất vọng: “Tôi là Tạ Anh Cách, anh thật sự không nhận ra tôi? Cũng đúng… Tôi đã thay đổi rất nhiều, không như anh, mười năm rồi, vẫn… đẹp như vậy.”
Thì ra là cậu, Trương Kiến Hiền mỉm cười, trí nhớ tràn về trong óc.
“… Cậu bây giờ là bác sĩ? Thật khéo, tôi lại nằm trong viện này.” Khách khí mà nói.
Bác sĩ kéo ghế ngồi đối diện hắn, nói: “… Mười năm trước, mẹ anh đến nhà tôi, ném cho cha tôi một đống tiền, muốn chúng tôi rời khỏi Đài Nam… Sau khi chuyển nhà, tôi đi học khoa y, về Đài Nam hành nghề… sau khi trở về, tôi mới biết anh bị tống đi xuất ngoại.”
Trương Kiến Hiền nhìn người trước mắt, kém mình năm tuổi, mà bề ngoài thay đổi còn nhiều hơn mình, giống như lão già đã trải qua cuộc sống sóng gió, là áp lực cuộc sống, hay do cậu tự oán tự ai, trì trệ không bước về phía trước?
Ai biết đáp án đây? Đáp án vì sao, kỳ thật cũng chẳng trọng yếu.
Cười cười, nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Khi đó… Rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, tại sao cậu lại nói với mọi người, là tôi dùng tiền, dùng thế bức bách cậu phải theo tôi?”
Bả vai vị bác sĩ buông xuống, sắc mặt cũng thay đổi, trả lời: “… Sau khi chuyện của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-phat-thieu-trung/1317566/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.