Chương trước
Chương sau
Khi ngọt ngào đạt tới mãn điểm, ranh giới càng cao thêm một tầng thì là cái gì?

Hỏi Hạ Hành Thù, anh sẽ nói nó kêu “Hạnh phúc”. Thẩm Gia Hành không dám dễ dàng mà dùng loại từ hạnh phúc này để hình dung cảm thụ hiện tại của bạn thân, bởi vì cậu trước kia cho tới bây giờ đều không nhận được quá , nhưng, có lẽ đã sắp tiếp cận được nó .

Bọn họ tựa hồ đang thể nghiệm một loại quan hệ đổi mới, yêu chiều cùng hưởng thụ so với trước kia càng thêm ngang hàng , quan hệ càng gần gũi . Bọn họ đều đng khai thác một điều mới lạ từ chính bản thân mình cùng đối phương, Hạ Hành Thù không còn biểu hiện như kiểu anh nắm giữ định liệu trước được mọi sự, anh ngẫu nhiên sẽ đột nhiên nói ra vài ba câu tùy hứng bá đạo, tổng làm cho Thẩm Gia Hành trợn mắt há mồm, mà Thẩm Gia Hành cũng trở nên càng săn sóc ôn nhu, không còn giống một đứa nhỏ chỉ chờ được cưng chiều, chuyển biến như vậy làm cho bọn họ đều có phần không quá thích ứng, nhưng lại đều hưng trí bừng bừng mà thăm dò thể nghiệm .

Đáng tiếc, thực nghiệm kì còn chưa đủ dài, vừa mới vài ngày mà thôi, cái người mà Giang Hi Ngạn từng nói sẽ về trong tuần này cũng đã về y hẹn vào đúng chủ nhật.

Kỳ thật rơi vào chủ nhật thì không cần lo lắng , hai người bọn họ cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy Hà Qúy đầu tiên , tới sáng sớm ngày hôm sau khi Hạ Hành Thù đưa Thẩm Gia Hành đi làm, anh cũng chẳng nói gì, chỉ yên lặng nhìn Thẩm Gia Hành mở cửa xuống xe, ôn nhu mỉm cười, nhưng thật ra Thẩm Gia Hành quay đầu lại nhìn thấy biểu tình anh như thế , sửng sốt vài giây, sau đó tràn ra tươi cười, cúi người hôn khẽ lên đôi môi của anh một cái .

“Yên tâm đi.”

Một khắc ấy cậu hạnh phúc đến mức thậm chí có điểm đau đớn, cậu đã chọn người để bầu bạn với mình cả đời thì cũng phải học cách như thế nào để thương anh , hết thảy trả giá trước kia đều đáng giá.

Hơn nữa, nên là siêu giá trị mới phải ?

Thời điểm Thẩm Gia Hành đi vào công ty là cũng có chút không yên , tuy rằng cậu đã sớm nghĩ được nên dùng bộ mặt như thế nào mới là tốt nhất để đối mặt với Hà Qúy, nhưng chân chính tới trước mặt người ta thì vẫn khó tránh khỏi khẩn trương.

Bất quá cậu khẩn trương dư thừa , suốt một ngày, Hà Qúy đều không xuất hiện.

Thời điểm tan tầm , cậu rốt cục nhẹ thở một hơi, nghĩ đến cũng phải , đám trưởng bối Hà gia kia đương nhiên là muốn cho hắn nghỉ ngơi nhiều một chút , sao có thể để hắn vừa về đã phải đi làm ngay ngày hôm sau.

Nhưng vừa chuyển ngày thì cậu nhận được một tin tức, Hà Qúy sẽ tham dự một tiệc rượu từ thiện vào tối nay, mà chính cậu cũng phải đi , bởi vì chủ sự của tiệc rượu này là một đối tác mà bọn cậu mới vừa làm ăn .

Vừa nhận tin tức, cậu lập tức trốn khỏi văn phòng đi gọi điện cho Hạ Hành Thù , đem tình huống thành thành thật thật mà báo cáo lại cho anh .

“Anh cũng đi nhé , đi giúp em.” Nói xong, lại thêm vào câu “…… Cho em thêm can đảm.”

Đầu kia điện thoại tựa hồ là cười khẽ một tiếng, sau đó Hạ Hành Thù nói “Ừ”.

Nghe thấy tiếng trả lời , tâm Thẩm Gia Hành lập tức từ trên cao an an ổn ổn mà rơi xuống bụng, khẩn trương và vân vân đều trong nháy mắt chạy trốn vô tung vô ảnh.

Lúc tan tầm còn phải về nhà thay quần áo, Thẩm Gia Hành là người như thế, cho dù ở thời điểm quan trọng cũng sẽ không quên đem chính mình thu thập đến ngăn nắp lượng lệ , áo sơ mi nào được lấy ra cũng phải thử hai lượt mới thỏa mãn.

Mới vừa cái được ba nút áo , điện thoại đột nhiên vang lên, dù thế Thẩm Gia Hành cũng phải mặc xong tây trang rồi mới đi tiếp , nguyên lai là chị hai nhà hắn.

Khách sáo ân cần thăm hỏi vài câu sau, Thẩm Mạn vào thẳng vấn đề “Gia Hành à, chuyện lần trước chị nhờ em tìm giúp anh rể công việc đó , có tin tức gì không?”

Thẩm Gia Hành nhịn không được trở mình xem thường, cậu khi nào thì đáp ứng giúp bọn họ ? Ngoài miệng chỉ qua loa lấy lệ nói:“Chị à , chị cũng đừng trông cậy vào em , việc em có thể tìm ra cũng đều là việc vất vả , mà chị lại luyến tiếc để anh rể đi làm .”

“Ôi, xem em nói cái gì kìa , ở trước mặt chị còn khiêm tốn cái gì, công việc của em tốt như vậy, khẳng định nhận thức không ít người. Hay là bây giờ em kiếm tiền nhiều rồi, chê bọn chị khiến em mất mặt ?”

“Chị , chị nói gì thế ? Em không có ý đó.” Thẩm Gia Hành nhíu mày, nhìn nhìn đồng hồ trên tường, thời gian không còn nhiều lắm , tiệc rượu bảy giờ rưỡi bắt đầu, loại tiểu binh như bọn cậu còn phải tới trước thời gian nữa kìa .

“Hắc, em đừng dấu diếm chị , chị nghe mẹ nói rồi , mấy ngày hôm trước không phải em gửi về nhà hai vạn đồng đó sao , nếu không phải có việc tốt, sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.”

Thẩm Gia Hành quả thực không biết nên nói cho chị ta hiểu thế nào, đó là do mấy tháng nay cậu cùng Hạ Hành Thù kết giao, vẫn không dùng tới tiền của chính mình, kết quả bất tri bất giác tích lũy được nhiều như thế , hơn nữa còn cộng thêm phần tiết kiệm trước kia rồi mới gửi hết về .

Cậu cũng không phải không áy náy , bản thân cậu chỉ thích đàn ông, đời này không có khả năng hoàn thành kỳ vọng của cha mẹ , cũng không có can đảm về đối mặt với bọn họ, chỉ có thể dùng loại phương pháp này tẫn chút hiếu tâm, cũng may trong nhà không chỉ có mình cậu là con trai , không đến mức đeo trên lưng tội danh làm cho Thẩm gia tuyệt hậu.

“Em hiện tại có việc gấp, không có thời gian , hôm nay không nói được nhiều , sau này sẽ gọi lại cho chị . Tiền kia em tích cóp một năm mới có , chịđừng nghĩ nhiều quá , bye bye .” Nói xong liên tiếp vài câu, Thẩm Gia Hành lập tức cúp điện thoại , cũng bất chấp chị cậu có phản ứng gì hay không, mau mau vuốt thẳng quần áo chạt ra cửa.

Cái này khen ngược, bị người nháo thành như vậy, đều suýt quên hôm nay còn có một nhân vật trọng yếu cần gặp mặt đó nha .

Chạy tới hội trường cũng đã bảy giờ hơn, vạn hạnh là giám đốc còn chưa xuất hiện, Thẩm Gia Hành lấy chút thức ăn nguội mới mang lên , tìm một góc nào đó để ăn tạm , loại tiệc rượu này khi chính thức bắt đầu sẽ phải chạy theo giám đốc để lập mối quan hệ , hiện tại không lấp đầy bụng thì chắc không còn có cơ hội .

Vừa ăn một chút , lục tục đã có không ít người đi vào hội trường, có vài người Thẩm Gia Hành nhìn quen mặt, trên tạp chí tài chính và kinh tế không thể thiếu mấy người này , nhưng đại bộ phận cậu vẫn nhận không ra dòng họ lai lịch.

Đang đánh giá, lại có một hàng ba người tiến vào tầm mắt, Thẩm Gia Hành vừa thấy, lưng lập tức “Xoát” mà thẳng lên , lại chợt thấy vị trí mình đang đứng khá khó thấy nên mới hơi chút hoãn tinh thần.

Đi theo sau cùng là lão sếp của cậu , mà ở phía trước , chính là Hà Qúy và một ông bác khác.

Thẩm Gia Hành yên lặng nhìn hắn, vẫn là dung mạo tuấn dật như cũ, mỉm cười thân thiết, nhìn không ra mấy tháng du học có lưu lại thay đổi gì, đại khái là rất khá.

Đi lên trước cùng giám đốc của mình chào hỏi, không thể tránh né mà cùng hai người còn lại đối diện , nhìn đến trong mắt Hà đầu tiên là toát ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Ai, thôi, đã có một cái nhìn thế này, thương tâm không cam lòng trước kia cũng nên xóa sạch đi.

Thẩm Gia Hành thử cho hắn một cái mỉm cười lạnh nhạt để đáp lại, thật cũng không phải quá khó khăn.

Trong nháy mắt , Hà Qúy đã bị ông bác của hắn lôi đi khắp nơi hàn huyên, Thẩm Gia Hành cũng thối lui, quay đầu lại nhìn chung quanh tìm kiếm người hẳn nên xuất hiện , chánh chủ không trông thấy nhưng cậu lại thấy một thân ảnh của vị khác.

“Giang, Hi, Ngạn! Cuối cùng cũng để tôi tóm được anh !”

Giang Hi Ngạn quay trở lại, nhìn thấy cậu , lập tức giương lên một tươi cười thật lớn “Thực khéo đấy nhá , tôi cũng đan tìm cậu nè .”

Thẩm Gia Hành hồ nghi “Anh vì cái gì muốn tìm tôi ? Hạ Hành Thù đâu, sao còn chưa đến?”

“Tôi cũng chỉ là người được người ta nhờ vả thôi nha, có người bị chuyện bám mình , phải muộn chút mới tới , để tôi tới trước nói với cậu một tiếng .”

Thẩm Gia Hành vừa nghe đã bắt đầu bẻ ngón tay “Vậy được, hai người chúng ta chẳng bằng tận dụng để thanh toán một ít ân oán.”

Giang Hi Ngạn chớp chớp đôi mắt to “Chúng ta có ân oán à ?”

“Anh dám nói ngày đó không phải cố ý đùa giỡn tôi không ?”

“Tôi có sao?”

“Hành Thù rõ ràng chỉ lúc bị anh nhất thời mê hoặc mà thôi, mới không phải như anh nói, anh nói thế có phải đang cố ý kích máu ghen của tôi nổi lên không hả?”

“Cho nên tôi chỉ nói tôi là mối tình đầu của hắn, cũng không nói hắn là mối tình đầu của tôi à nha , đây chỉ sự thật.”

Thẩm Gia Hành thiếu chút nữa chán nản, khó trách Hành Thù không cho cậu đi tìm Giang Hi Ngạn tính sổ , người này quả thực là cao thủ chơi xấu.

Đang ở thời điểm mắt to trừng mắt nhỏ, Giang Hi Ngạn đột nhiên lộ ra một tươi cười quỷ dị, Thẩm Gia Hành còn chưa phản ứng lại xem đã xảy ra chuyện gì, trên vai đã bị người vỗ nhẹ một cái .

Xoay người, Hà Qúy.

“Mình có việc muốn nói với cậu, lại đây một chút đi?”

Thẩm Gia Hành ngoan trừng mắt nhìn Giang Hi Ngạn một cái, sau đó không cam lòng mà gật đầu.

Đi ra ngoài tầm hai ba bước, chợt nghe người phía sau nhẹ nhàng nói:“Đúng rồi tiểu Gia Gia, đã quên nói cho cậu, mục đích tôi tới hôm nay chỉ vì xem diễn thôi……”

Thẩm Gia Hành thiếu chút nữa quay lại đi hành hung hắn một lát.

Bị Hà Qúy lôi kéo cánh tay đi ra ngoài sân thượng, Thẩm Gia Hành có chút tim đập mạnh và loạn nhịp khi nhìn vào nơi mà bọn họ chạm nhau, không nghĩ tới hắn thế nhưng chịu đụng chạm vào cậu, như vậy ít nhất hắn cũng coi như đem cậu trở thành bằng hữu ?

Thời khắc đứng mặt đối mặt, không khí có phần xấu hổ.

Cuối cùng vẫn là Hà Qúy mở miệng trước “Trong khoảng thời gian này cậu có khỏe không ?”

Thẩm Gia Hành gật gật đầu “Ừ, rất tốt.” Cho dù có thời điểm không tốt thì như thế nào đâu, chẳng lẽ có thể nói ra sao.

“Cái kia, Gia Hành…… Trong lúc mình ở Anh, đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.”

“Ừm?” Thẩm Gia Hành có chút giống như vô tình mà đáp lại.

“Cạu…… Là thật đối với mình có tình cảm thế sao ? Vì cái gì mình vẫn đều cảm giác không được ?”

Thẩm Gia Hành có chút dở khóc dở cười “Có lẽ cậu muốn mình nói ra đáp án phủ định, nhưng thực đáng tiếc, đó là sự thật.” Về phần vì cái gì lai không có cảm giác, đó là bởi vì lòng của cậu cho tới bây giờ đều không có đặt trên người mình .

“Mình cũng không phải có ý đó đâu…… Mình chỉ muốn nói, chúng ta làm bạn bè nhiều năm như thế , đột nhiên lập tức biến thành như vậy, trong khoảng thời gian ngắn mình phản ứng không tới . Nhưng mình tuyệt đối không có suy nghĩ khinh thường cậu, cũng không có việc không coi cậu là bạn bè……”

“Nói như vậy, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn ?” Thẩm Gia Hành kinh hỉ mà nhìn hắn, trời biết, cậu là cỡ nào không muốn bởi vì tình yêu mà đem đoạn hữu tình lúc trước kia cũng hủy diệt theo , dù sao Hà Qúy là một trong ít người cậu thân cận.

Hơn nữa, nếu cậu có thể bình thản cùng Hà Qúy làm bạn bè, cũng nói lên rằng khi cậu đối diện với tình cảm kia cảm cũng đã có thể bình thường trở lại đi?

Hà Qúy có chút do dự, lại thực cẩn thận mà đáp:“Mình cho tới bây giờ cũng không từng nói qua cậu không phải bạn mình nha, chúng ta vẫn nên để hết thảy thuận theo tự nhiên đi, cho dù, cho dù cậu vẫn tiếp tục thích mình , mình cũng sẽ không vì nguyên nhân đó mà xa lánh cậu.”

“Chờ đã !” Thẩm Gia Hành đột nhiên có cảm giác có chỗ nào đó tựa hồ không quá thích hợp “Mấy chú bác của cậu…… Không nói gì với cậu sao ?”

“Cái gì?”

“…… Là , chuyện mình đã có bạn trai đó .”

“Cậu nói cái gì?!” Hà Qúy giật mình mà dương cao âm điệu “Cậu sao lại có…… Cậu không phải mới vừa còn nói…… Là ai?”

Thẩm Gia Hành có chút không rõ ràng lắm tình huống hiện tại, sao hắn thoạt nhìn là một bộ…… Thực tức giận?

“Anh ấy , kỳ thật là……”

“Hi, cần tôi tự giới thiệu không?” Một đạo thanh âm đột nhiên từ sau lưng truyền đến, hơn nữa chủ nhân của thanh âm cực kỳ tự nhiên mà đưa tay khoác lên vai Thẩm Gia Hành.

“Anh cuối cùng cũng tới !” Quay đầu lại đối mặt với khuôn mặt bình tĩnh của Hạ Hành Thù, cậu không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói thật, tuy rằng chỉ cùng Hà Qúy nói mấy câu, nhưng cậu vẫn cảm thấy thực khẩn trương.

“Hạ phó tổng?!” Hà Qúy không thể tin được mà đem tầm mắt qua lại di động ở trên người hai người “Chẳng lẽ, anh chính là……?”

Thẩm Gia Hành một phen giữ chặt tay Hạ Hành Thù , gật đầu nói:“Anh ấy chính là bạn trai hiện tại của mình, các cậu hẳn đã quen nhau từ trước ?”

Hạ Hành Thù sờ sờ cái mũi “Khụ, Gia Gia a, em không thể đem hai chữ ‘Hiện tại’ xóa đi sao.” Lập tức chuyển hướng Hà Qúy nói:“Hà tiên sinh, tôi vừa thấy bác trai đang không ngừng tìm anh đấy , không biết có phải có chuyện quan trọng hay không nữa .”

Thẩm Gia Hành nhìn về phía trong phòng, quả nhiên bác của Hà Qúy đang nhìn chăm chú vào bọn họ bên này, trong mắt ẩn ẩn có đề phòng.

“Cậu nếu có việc , thì nên đi qua đó đi.”

“Chỉ là……” Hà Qúy phiêu liếc Hạ Hành Thù một cái, tựa hồ không muốn cứ rời đi như vậy.

Thẩm Gia Hành cười “Dù sao chúng ta không phải hiếm có dịp nói chuyện phiếm , để trưởng bối chờ sẽ không tốt lắm.”

Hà Qúy bị thuyết phục , thật sâu nhìn cậu một cái rồi mới xoay người đi vào đại sảnh.

Thẩm Gia Hành không có tâm tư đi về đểứng phó với đám thương nhân hồ li này , Hạ Hành Thù đương nhiên cũng vui vẻ đắc bồi cậu, vì thế hai người chỉở tại chỗ nói chuyện phiếm, mà Hà Thế Khanh bên kia lại không hy vọng cậu lại cùng Hà Qúy tiếp xúc, ước gì cậu cứở lại bên người Hạ Hành Thù mới tốt, bởi vậy lão lôi kéo Hà Qúy nhập vào tràng xã giao , để tránh hắn rảnh rỗi có thời gian chạy tới chỗ cậu .

Chờ tiệc rượu tiến hành được đến quá nửa , Hạ Hành Thù liền hướng chủ sự cáo tội, mang theo Thẩm Gia Hành rời đi về nhà.

Hai người đương nhiên đều không có chú ý tới Hà Qúy quay đầu nhìn hướng về bóng dáng bọn họ bằng ánh mắt phức tạp.

Vừa đến nhà Hạ Hành Thù, Thẩm Gia Hành tùy tay cởi tây trang ném ở trên ghế, sau đó cả người ngả ngồi vào trong một góc của sô pha .

Hạ Hành Thù khóa cửa, chậm rãi đến gần, tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu “Người kia, đối với em có cảm giác.”

Thẩm Gia Hành lập tức ngồi dựng lên “Anh cũng nghĩ như vậy?!” Sau đó phát giác cách mình nói không quá đúng “Ách, tuy rằng lời hắn nói có chút quỷ dị, nhưng hắn cũng không có nói rõ, có lẽ là em suy nghĩ nhiều……”

Hạ Hành Thù nhịn không được gõ đầu cậu “Em mà cũng học được cách lừa mình dối người rồi sao? Từ ánh mắt hắn nhìn em cũng sẽ biết anh nói thật hay giả.”

“Nhưng……” Thẩm Gia Hành cúi đầu “Em không biết hắn vì cái gì lại thay đổi, cũng không biết…… Nên đối mặt với hắn như thế nào.”

Hạ Hành Thù vươn tay, muốn sờ sờ tóc của cậu , khi vươn đến nửa đường lại ngừng lại, thu tay về.

“Vậy hiện tại em đối hắn…… Là cảm giác gì?”

Thẩm Gia Hành ngẩng đầu, đầu tiên là bí hiểm mà nhìn anh, sau đó đột nhiên nhìn cánh tay đã thu lại của anh, giương lên một tươi cười tuyệt mỹ “Anh suy nghĩ cái gì thế, Hành Thù? Sẽ không phải lại nói lời quỷ gì đó rằng muốn cho em lựa chọn công bằng chứ ? Anh không phải đã nói không bao giờ cho em cơ hội nữa sao, chẳng lẽ anh muốn đổi ý? Em nói cho anh , mơ đi !”

Hạ Hành Thù nhìn cậu , hồi lâu, rốt cục buông tha thở dài một hơi, hướng cậu vươn tay, không thể kìm nén mà cười “Xem ra, anh thật sự không thể lại có ý tưởng gì khác, nếu không là anh không xứng với em .”

“Ừm ha” Thẩm Gia Hành ngạo nghễ đưa tay mình để vào trong tay anh “Em tạm thời giữ lại quyền lợi cho anh bị đào thải knock out.”

Hạ Hành Thù vừa khẽ sử dụng lực, đưa cậu kéo đến trong ngực, cúi đầu hôn nhẹ hai má cậu “Vì thưởng cho nem, cũng vì chuộc tội, anh đi làm một chén sundae , thế nào ?”

“Hoa quả phải có dâu tây dưa hấu chuối tiêu với kiwi.”

“Cái này, anh tận lực……”

“Còn có, kem , em muốn là hương khoai môn .”

“Ách, Gia Gia, hương khoai môn lần trước đã bị em ăn sạch .”

“Ai để ý, anh đi mua!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.