Thiên Vũ đi đến giường ngồi xuống nói.
"Lên giường ngủ đi, còn xa lạ gì với nhau nữa đâu, cô đừng cố tỏ vẻ sợ hãi tôi, chính tôi đang là người sợ hãi cô không kiềm chế được trước sự điển trai của mình đây này."
Hiểu Khê liền giật giật khoé miệng cô cảm thấy người đàn ông này hơi bị tự mãn.
"Chẳng thấy đẹp gì cả, đồ tự luyến anh cứ ngủ trước đi khi nào tôi ngủ thì mặc kệ tôi."
Thiên Vũ không muốn nói nhiều với Hiểu Khê nữa anh nằm xuống với cơ thể ướt sũng cũng không thèm lau gì cả, Hiểu Khê sợ Thiêu Vũ sẽ bị cảm nên phải lên tiếng.
"Không lau người à?"
Thiên Vũ trả lời với thái độ mệt mỏi.
"Lười."
Hiểu Khê vẫn tiếp tục hỏi.
"Không mặc quần áo à?"
"Lười."
Cô bĩu môi tự độc thoại (Lười chỉ có thể trả lời như thế, đồ ngốc).
Thiên Vũ ngẩng đầu dậy.
"Tôi nghe được đấy."
Anh đưa tay ngoắc ngoắc Hiểu Khê.
"Lại đây lau tóc cho tôi."
Hiểu Khê liền bất mãn chao mày nói.
"Tự mà làm."
"Cô là vợ của tôi phải biết chăm sóc chồng của mình chứ, qua đây nhanh lên."
Hiểu Khê đứng lên đi đến bên cạnh Thiên Vũ.
"Đồ lười biếng mau ngồi dậy nhanh lên."
Hiểu Khê có bản tính tốt bụng cô không thể nhìn thấy người đàn ông này ngủ với mái tóc ướt cả đêm được, dùng sau anh cũng đã giúp cô uống rượu rất nhiều mới thành ra cái bộ dạng lười nhát như thế này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-hao-mon-xin-dung-roi-xa/2921319/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.