Quách Chí Vũ và Cao Lực Trình từ tiểu học, cấp hai đến cấp ba, một đường cùng sánh vai.
Thẳng đến đại học, Quách Chí Vũ lên phía Nam, Cao Lực Trình ở phía Bắc.
Cao Lực Trình rất không hiểu, Quách Chí Vũ chia nhau chiếc quần cùng mình lớn lên tại sao lúc điền nguyện vọng lại không bàn với anh một tiếng, chí ít, anh cứ nghĩ anh viết gì thì Quách Chí Vũ sẽ viết theo như trước.
Anh hỏi Quách Chí Vũ tại sao, Quách Chí Vũ thương hại mà nhìn anh: “Bé con chưa cai sữa à, đừng có không chịu trưởng thành nữa, cha cưng không cùng cưng đi đến hết đời được đâu, cưng nên tự mình vạch nên tiền đồ chứ.”
Cao Lực Trình “Đậu” một tiếng, xách hành lý lên và đi, không hỏi vì sao nữa.
Anh biết, cái tên Quách Chí Vũ này, không ai ép buộc được hắn, một khi hắn đã không muốn, có mách ông méc bà cũng không lay chuyển được gì hết.
Dù cho, bị chia cắt với Quách Chí Vũ, anh rất chi là phiền muộn, nhưng ngẫm lại, nam tử hán đại trượng phu, như Quách Chí Vũ độc miệng kia đã nói, không được giống như con nít còn hôi sữa.
Cao Lực Trình ở miền Bắc 5 năm, chương trình học ngành Y bao giờ cũng rất nặng, nên là mỗi năm cũng không mấy khi về, nhưng năm nào cũng gọi cho Quách Chí Vũ thể hiện tình nghĩa anh em quan tâm đến cậu ta một chút.
Lần nào cũng vậy, Quách Chí Vũ chỉ hàm hồ ứng đối, dù một lần cũng không.
Sau đó lại qua 2 năm, 2 năm nay Cao Lực Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-con-lanh-leo-hon-cai-chet-2/1318581/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.