Chương trước
Chương sau
Châu Mộc Vân tức giận hét toáng lên, ngay khi dứt lời liền giựt phăng chiếc roi gai, xoay người một cái đã đá phăng lũ người phiền phức kia sang một bên. Đôi mắt nàng đỏ ngầu, không còn kiêng dè gì nữa mà tung hết sức lực, quật ngã hết tên này đến tên khác nhưng quân triều đình nghe thấy tiếng động lại tới ngày càng nhiều.
"Mẹ kiếp, sao các ngươi lại phiền phức thế vậy hả?"
Châu Mộc Vân mệt đến mức thở hồng hộc, thấy trước mắt có tới hai ba chục tên đàn ông cao ta vạm vỡ thì lại càng bất lực hơn vì do đi gấp quá nên nàng không kịp mang theo ám khí chứ nếu có thì đã đỡ hơn rồi, bây giờ đến một viên bom khói cũng chẳng còn nữa.
May mắn thay lúc này một thân ảnh đã nhanh chóng lao tới, thành công phá nát vòng vây đang bao xung quanh người nàng: "Mộc quý phi, cô mau đi nhanh đi! Chuyện ở đây cứ để ta lo!"
"Dục Khang?"
"Mau lên đi! Ý Yên đã bị bắt vào đó ba ngày trời rồi!"
Châu Mộc Vân cắn chặt răng, chỉ dùng duy nhất hai chiếc roi gai để tiến thẳng về phía đại lao, mỗi nơi đi qua đều có người đuổi theo nhưng nàng đã không còn quan tâm nữa, dùng hết sức luồn lách qua đám người đó rồi gấp gáp xông thẳng vào.
"Lũ khốn kiếp, mau thả Ý Yên ra ngay cho ta!"
Châu Mộc Vân siết chặt tay, tức giận chạy nhanh vào nhưng vừa tới gian phòng cuối cùng thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp đảm. Bên trong phòng giam nhỏ bé Ý Yên đang bị treo lủng lẳng trên thanh sắt đã gỉ, cả người bị đánh đến ứa máu đã thế y phục trên người còn rách ra hết cả.
Còn ngay phía trước lại là Lam Khả Yên đang ngồi chễm chễ trên ghế, rung đùi như thể đang tận hưởng một thú vui mới: "Nói cho bổn cung nghe đi, ả hồ ly kia chính là Châu Mộc Vân đúng không?"
"Ta... ta không biết..."
Ý Yên mặc dù đã bị tra tấn đến không ra hình người nữa nhưng vẫn nhất quyết không khai, cô ấy không biết chuyện này đã sớm bị Chu Thanh Vân tiết lộ, chỉ khăng khăng bảo vệ người tỷ tỷ thân thiết nhất của mình mà Lam Khả Yên đã rõ nhưng vẫn muốn trêu đùa thêm một chút, liên tục thốt ra những câu hỏi dồn Ý Yên vào bước đường cùng.
"Ngươi chính là người đã cứu ả đúng không? Hay nói đúng hơn chính là đồng phạm?"
"Các ngươi chính là tội đồ, cả gan che mắt bệ hạ mà không màng đến hậu quả hay sao?"
Thấy đối phương vẫn mím môi không nói Lam Khả Yên bèn nhẹ nhàng đứng dậy, cầm hẳn tách trà nóng trên bàn lên hất thẳng vào mặt cô ấy.
"Này thì cứng đầu này!"
"Á á á!"
Tiếng kêu thất thanh vang lên đã thành công kéo Châu Mộc Vân quay trở về thực tại, nàng giật mình, hét toáng lên rồi lập tức xông vào: "Mau dừng tay!"
Lam Khả Yên nhướng mày, còn chưa kịp phản ứng thì một bóng hình đã lao đến trước mặt, cắt đứt sợi dây đang giữ chặt Ý Yên ra rồi nhẹ nhàng đỡ lấy cô ấy.
"Ý Yên à, muội không sao chứ?"
Ý Yên đau đến tím tái mặt mày, ý thức đã bắt đầu trở nên mơ hồ nhưng vẫn gắng sức mở mắt ra, run rẩy nắm lấy tay Châu Mộc Vân: "Tỷ tỷ... chạy... mau chạy đi..."
"Không được, Ý Yên à, cố gắng một chút nữa thôi nhé, ta sẽ đưa muội đi cùng."
Đôi mắt nàng rướm lệ, đã không còn quan tâm gì đến Lam Khả Yên đang đứng ở trước mặt nữa mà đau lòng ôm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng, nhưng ngay lúc định đỡ cô ấy dậy thì một thanh kiếm không biết từ đâu xuất hiện, đâm thẳng vào bụng Ý Yên rồi sượt qua đùi nàng.
"Đi chết đi, đồ tiện tì khốn kiếp!"
"A!"
Một dòng máu đỏ thẫm bỗng dưng bắn đầy lên mặt khiến Châu Mộc Vân theo phản xạ nhắm chặt mắt lại, tới khi mở ra thì đã thấy hơi thở của muội muội đang trở nên yếu dần. Ý Yên mở to mắt, run rẩy nắm lấy tay nàng rồi khó nhọc thốt ra vài chữ: "Tỷ tỷ... cảm ơn tỷ... vì đã... đã..."
Nhưng những từ ngữ còn chưa kịp thốt ra đã không còn cơ hội nào nữa, tim của Ý Yên ngừng đập, máu vẫn liên tục chảy ra thấm ướt cả một mảng chỉ có điều trước khi buông xuôi vẫn không quên nở một nụ cười hạnh phúc.
Châu Mộc Vân như chết lặng, mãi vẫn không hoàn hồn lại được. Nàng không khóc, không la, chỉ ngồi bất động ngay đó như bị người khác rút cạn cả linh hồn.
Lam Khả Yên nhếch mép, vẫn không chịu yên phận mà tiếp tục buông lời chế giễu: "Hoàng hậu nương nương đã giao lại toàn bộ quyền lực cho ta rồi nên ngươi đừng hòng phản kháng. Người đâu, mau đày ả phi tần này vào lãnh cung cho ta."
"Rõ!"
Châu Mộc Vân thẫn thờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn muội muội thân thiết nhất ra đi trong cô độc còn mình thì bị hai thị vệ trói chặt lại, lôi thẳng vào lãnh cung âm u, hẻo lánh. Cánh cổng to lớn đang chầm chậm đóng lại như kết thúc sinh mạng của nàng, Châu Mộc Vân run rẩy đưa hai tay lên, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ in hằn lên người mình liền không nhịn được mà bật khóc.
"Không được... Ý Yên à, hức, lỗi tại ta, tất cả là do ta..."
Nàng ôm ngực, đau đến thấu tận tâm can nhưng chẳng thể khiến thời gian quay lại nữa, ngay lúc Châu Mộc Vân tưởng chừng như bản thân đã gục ngã thì một âm thanh quen thuộc lại vang lên như kéo nàng quay trở về thực tại.
"Gâu gâu!"
Thân ảnh nho nhỏ màu đen lao đến nhanh như một cơn gió, ngậm luôn cả một đống kim tiêm có tẩm độc rồi sà vào lòng nàng. Châu Mộc Vân sững người, còn chưa kịp phản ứng thì Lưu Ngạn Tuyền đã chui lên từ một cái lỗ nhỏ ở một gốc cây ngay đó.
"Muội... Sao muội lại vào được đây?"
"Là Tiểu Nhụy dẫn muội tới, nó cứ liên tục kéo áo muội đi đấy tỷ tỷ!"
Châu Mộc Vân im lặng, lao chầm đến rồi ôm chặt lấy người đối phương, khóc nấc lên như một đứa trẻ đang bị mất phương hướng: "Ngạn Tuyền, tỷ... tỷ đã để mất Ý Yên rồi... Hức... làm sao... phải làm sao đây?"
"Sao... Sao cơ?"
[...]
Châu Mộc Vân nhìn chằm chằm nấm mộ vừa mới được cất lên, quỳ gối xuống rồi dập đầu ba cái để tạ lỗi. Nàng khóc không thành tiếng, chỉ có thể cố nén cơn đau rồi quay lại nói với Lưu Ngạn Tuyền bằng giọng điệu hối hận: "Nếu ngay từ đầu... ta không kéo muội ấy vào hoàng cung thì đã không xảy ra chuyện này rồi..."
Lưu Ngạn Tuyền nhìn nàng bằng đôi mắt ngập nước, thút tha thút thít mãi vẫn không nói nên lời: "Tỷ tỷ, Ý Yên ở trên cao chắc chắn sẽ không muốn thấy dáng vẻ này của tỷ đâu."
Châu Mộc Vân cười khổ, tiến tới xoa đầu chú chó đang núp ngay dưới chân mình rồi lên tiếng: "Ngạn Tuyền, muội đi đi."
"Dạ?"
"Ta đã mất Ý Yên rồi nên không thể mất thêm muội nữa..."
"Tỷ đang nói gì vậy?"
Cô ấy sững người, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì xung quanh bỗng xuất hiện một làn khói nhẹ màu tím, cứ thế đưa cô ấy vào cơn mê. Châu Mộc Vân đau lòng đỡ lấy Lưu Ngạn Tuyền, đưa đối phương đến một nơi an toàn rồi nhìn xuống chú chó màu đen đang đi ngay sau mình.
"Tiểu Nhụy, giúp ta nhé, được không?"
"Gâu!"
***
Một canh giờ sau, tại Ngọc Minh cung.
Trương Mộng Như vừa trải qua một đợt sinh nở nên thân thể rất yếu, ả mệt mỏi nằm trên giường, chờ khi hài nhi bé nhỏ say giấc mới từ từ nhắm mắt nhưng nào ngờ ngay lúc này bên ngoài lại chợt vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Truyện Sắc
"Ưm... Ai vậy?"
Ả trở mình, khó nhọc lên tiếng nhưng lại không nhận được câu trả lời. Trương Mộng Như thở dài, chỉ nghĩ rằng mình gặp ảo giác nên tiếp tục nhắm mắt nào ngờ đâu chỉ một lát sau cánh cửa bỗng chốc được mở ra, ả giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay bỗng bóp chặt lấy cổ ả lại.
"Ưm... Buông... mau buông ta ra!"
Châu Mộc Vân híp mắt, dùng sức lôi người đối phương dậy rồi cứ thế ném thẳng ả xuống đất.
"Á á á!"
Trương Mộng Như ho khù khụ, thở lấy thở để rồi nhanh chóng lao đến trước giường để che chắn cho đứa con vừa mới lọt lòng, khó nhọc lên tiếng: "Ngươi... Ngươi là ai?"
Ngay khi ngọn đèn dầu được kẻ lạ mặt thắp sáng ả liền khựng người, lắp ba lắp bắp mãi vẫn không nói nên câu: "Chu Thanh Vân?"
Châu Mộc Vân nhếch mép, nắm chặt cặp roi goi trong tay rồi ném cho đối phương một ánh nhìn lạnh lẽo: "Đến bây giờ còn giả vờ nữa sao? Tỷ tỷ?"
"Gì cơ?"
Trương Mộng Như giật mình, còn chưa kịp hiểu thì nàng lại lần nữa cất lời: "Tỷ cướp đi người ta yêu nhất, ta không quan tâm. Tỷ tốn trăm công ngàn kế để hãm hại ta, ta cũng không quan tâm. Nhưng tại sao tỷ lại tiếp tay cho kẻ giết chết Ý Yên hả?"
Cả người ả run rẩy, đến lúc này mới tờ mờ đoán được ra mọi chuyện: "Muội là Mộc Vân?"
Châu Mộc Vân không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng bước tới, mỗi bước đi đều như tiếng gọi của tử thần: "Ngày cha mẹ lâm vào cảnh cùng cực tỷ đã làm gì hả? Dứt áo ra đi rồi dụ dỗ Minh Viễn sao?"
"Mộc Vân, nghe ta giải thích đã. Mọi chuyện không phải như muội nghĩ đâu!"
Trương Mộng Như run rẩy không ngừng, khổ sở bám lấy chân Châu Mộc Vân nhưng lại bị nàng thẳng thừng hất ra khiến đầu đập hẳn vào góc giường: "Á!"
"Tỷ muội ta kiếp này tương tàn, chờ khi tỷ đi xong... người tiếp theo sẽ là Tống Minh Viễn!"
Đôi mắt Châu Mộc Vân tỏa ra một sát khí lạnh lẽo, nói xong liền mạnh bạo kéo Trương Mộng Như sang chỗ khác, trói ả vào chiếc bàn to ngay đó rồi đưa mắt nhìn sang đứa bé còn đang say giấc ở trên giường kia.
Thứ gọi là tình nghĩa đã sớm không còn lưu lại trong tâm trí nàng nữa, đôi mắt nàng chỉ còn lại hai chữ "hận thù", mục tiêu bây giờ... chỉ có mỗi trả thù mà thôi...
Trương Mộng Như thấy vậy thì lại càng lo lắng hơn, cố sức thoát ra nhưng tất cả đều trở nên vô dụng, ả mếu máo, liên tục hướng mắt sang Châu Mộc Vân rồi khóc lóc không ngừng: "Mộc Vân, ta xin muội, nể tình tỷ muội chúng ta nhiều năm nay mà tha cho Minh Nhi một mạng có được không? Muội muốn chém muốn giết ta thì tùy nhưng làm ơn... tha cho thằng bé..."
Ngay khi ả dứt lời thì hai tiếng "gâu gâu" bỗng vang lên, Tiểu Nhụy vẫy đuôi chạy vào, trên miệng ngậm một bịch nước mà trên đó lại tỏa ra một mùi hương rất kỳ lạ.
"Khoan đã... cái này, chẳng lẽ..."
Châu Mộc Vân nhếch mép, nhẹ nhàng bế nó lên rồi đi ra ngoài trong tâm thế thoải mái trong khi Trương Mộng Như thì lại trái ngược hoàn toàn, vì đúng như ả nghĩ, ba giây sau đó một ngọn lửa dữ dội trong phút chốc bùng lên, chỉ một cái chớp mắt đã khiến mọi thứ hóa thành tro tàn.
"Á á á!"
Tiếng hét thất thanh vang lên ngay sau lưng nhưng Châu Mộc Vân chẳng thèm để ý gì đến, nàng xoay người, ngắm nhìn Ngọc Minh cung đang chìm trong biển lửa mà lòng lại trở nên nặng trĩu, chờ khi đám gia nhân bưng nước chạy đến mới có thể rời đi nhưng miệng lại thốt ra bốn từ: "Đã quá trễ rồi..."
Châu Mộc Vân hướng đến Lam Sơn phủ, để cho Tiểu Nhụy giải quyết đám râu ria ở ngoài còn mình đi thẳng đến tư phòng của Lam Thái Tuấn, nàng rút roi gai ra, không nói lời nào mà thẳng thừng dùng nó siết chặt cổ lão già kia.
"Á á á!"
Lão ta giật mình, ngay lập tức dùng tay giựt nó ra nhưng lại bị gai trên đó đâm đến chảy cả máu: "Ưm... Mau buông ta ra!"
"Đồ khốn kiếp! Chính ông, chính ông đã cấu kết với Tống Minh Viễn để giết cha của ta!"
Châu Mộc Vân tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, chờ khi lão ta không thể thở được nữa mới buông ra nhưng không những không tha mà còn đánh tới tấp vào người đối phương.
"Á á á!"
"Ta sẽ đồ sát cả gia tộc Lam các người! Tất cả các người, mau đền mạng cho Châu gia ta ngay!"
Nàng buông hết hận thù của mình ra, quất liên tục vào người Lam Thái Tuấn đến khi ông ta ngừng thở mới thôi. Châu Mộc Vân thở hồng hộc, còn chưa kịp định thần lại thì cánh cửa bỗng chốc được mở ra.
"Có chuyện gì mà ồn ào quá vậy?"
Lam Khả Yên nghe thấy tiếng động lạ bèn tò mò đi vào nhưng còn chưa kịp nhìn kĩ thì một bình nước nóng bỗng lao tới, rưới thẳng vào mặt ả ta.
"Á á á!"
Châu Mộc Vân một bước quật ngã Lam Khả Yên, vẫn không dừng tay mà cầm nguyên bình nước nóng đổ từ chân đến đầu của ả mặc cho người phụ nữ dưới thân đang la hét không ngừng.
"Nỗi đau mà Ý Yên phải chịu đựng, ta sẽ bắt ngươi trả bằng hết!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.