Tống Minh Viễn nghe nàng nói mà không kiềm được nổi da gà, bỗng chốc cảm thấy người trước mặt mình có chút xa lạ nhưng những hành động tiếp theo của nàng lại càng khiến y cảm thấy mù mịt hơn. Châu Mộc Vân cứ như biến thành một người hoàn toàn khác, không còn xị mặt như mọi hôm mà rạng rỡ lạ thường.
Nàng chủ động đút cho y ăn, xếp cho y một bộ y phục mới sau đó lại hí hửng chạy ra ngoài, hết làm cái này đến cái kia, tất bật cả buổi trời vẫn mãi không xong việc. Tống Minh Viễn thấy cảnh này liền không khỏi tò mò, nhìn Châu Mộc Vân mệt đến mức vã mồ hôi bèn đi lại kéo tay nàng.
“Muội đang làm gì từ sáng đến giờ vậy? Người vẫn chưa khỏe hẳn mà?”
Châu Mộc Vân thở hồng hộc, đặt khay đồ xuống đất rồi khó nhọc trả lời: “Mấy ngày sắp tới ta sẽ rất bận nên huynh cứ tự giác nghỉ ngơi đi nhé, đồ ăn và thuốc để tẩm bổ ta vẫn sẽ nấu đầy đủ nên cứ yên tâm.”
Nàng mỉm cười, dặn dò một số thứ nhưng ngay lúc định bưng khay đựng đầy đồ trang trí kia lên thì đã bị đối phương cướp mất: “Nhưng làm vậy vì lý do gì cơ chứ? Có ai bắt muội làm đâu, người đang không khỏe mà kiếm thêm việc làm gì?”
Nét mặt Châu Mộc Vân thoáng hiện lên vẻ bối rối, không thể nói thẳng lý do thật sự nên ấp úng một hồi lâu mới trả lời được: “À thì… chúng ta đang ăn nhờ ở đậu nên chí ít cũng phải làm một chút gì đó để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-chuyen-kiep/451110/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.