Sức chịu đựng đã đạt đến giới hạn nên Châu Mộc Vân không thể nhịn được nữa, gào thét tên y dưới ánh mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh sau đó vung tay, một bước quật ngã hai tên thị vệ kia. Nàng tức đến mức thở hồng hộc, cái thứ gọi là phép tắc bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, trực tiếp đi tới rồi đạp tung cửa ra.
“Rầm!”
Âm thanh ồn ào vang lên ngay lập tức thu hút vô số cung nhân tới xem, một số thị vệ còn tưởng thích khách đột nhập nên hốt hoảng chạy tới kể cả Cao Lãng và Dục Khang nhưng tới khi thấy cảnh tượng trước mặt lại đứng hình.
“…”
“Quý… quý phi nương nương? Người đang làm gì vậy?”
Châu Mộc Vân nhếch mép, chẳng thèm để ý gì đến hình tượng thục nữ dịu dàng mà mình xây dựng bấy lâu nay, nghiêm nghị bước vào thì thấy Tống Minh Viễn đang đứng quay lưng về phía này, một tay y đặt lên bàn, tay còn lại ôm lấy ngực.
Nàng tức giận hừ một tiếng, định đi lại túm lấy vai Tống Minh Viễn để kéo xuống giường uống thuốc thì y lại nhanh chóng né sang một bên, vòng ra phía sau rồi thô bạo khống chế tay nàng, bẻ ngược nó về phía sau.
“Á!”
“Nàng còn định phá đến bao giờ đây?”
Ngữ khí Tống Minh Viễn vừa có chút buồn bã vừa có chút bất lực, nào ngờ đâu lúc này nữ nhân phía trước lại đột ngột cúi người, thoát khỏi sự vây bắt của y rồi vung chân mà đá tới.
“Yah!”
Tống Minh Viễn giật mình, hoàn toàn không ngờ được Châu Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-chuyen-kiep/451096/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.