Sau khi quay lại phủ thái tử tâm trạng của Tư Minh Hạo cũng không tốt hơn là bao, hắn chán nản phất tay cho thị vệ ra ngoài còn mình chậm rãi đi vào bên trong, mắt thấy đèn dầu trong tư phòng đã bị thổi tắt hết cũng không buồn châm lại, nhẹ nhàng ngồi lên ghế rồi ngửa mặt lên trời.
Từng gợn gió nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ, vỗ về khuôn mặt hắn nhưng tâm trạng vẫn cứ ủ rũ như lúc ban đầu, Tư Minh Hạo nhắm mắt, ngồi được một lúc mới cất tiếng nói: “Muội có chuyện gì thì cứ nói đi.”
Tư Tuệ Nhi lúc này vẫn luôn ngồi bó gối ở góc phòng, nghe thấy đối phương gọi mình mới buồn bã ngước đầu lên: “Tiểu Vân… thật sự là đại tẩu sao?”
Giọng cô ấy nhỏ nhẹ như một chú mèo con đang bị mất phương hướng, nói xong lại không nhịn nổi mà cúi gằm mặt, âm thầm rơi nước mắt. Khi nãy Tư Tuệ Nhi không tính ra khu vườn ngay đó nhưng thấy ca ca của mình lẫn Châu Mộc Vân đều rời đi, ngay sau đó lại là Tống Minh Viễn nên không khỏi lo lắng, tò mò đi theo thì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện kia.
Cô ấy ôm mặt, trong lòng hi vọng ca ca mình sẽ bảo là “không, chỉ là huynh nhận nhầm người” nhưng trái ngược hoàn toàn, lời huynh ấy nói ra đã hoàn toàn chặt đứt hi vọng của cô.
“Ừm…”
Chỉ một chữ duy nhất, nhưng cũng như một cây búa khổng lồ giáng thẳng xuống trái tim của Tư Tuệ Nhi, cô ấy ôm mặt, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-chuyen-kiep/451092/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.