Mí mắt y giật giật, nghiêng người sang nhìn thì phát hiện người nàng nồng nặc mùi rượu, một vài cọng tóc còn bị rớt ra khỏi chiếc trâm cài, dính lên cần cổ trắng ngần, cộng với ánh trăng dịu nhé chiếu từ bên ngoài vào càng khiến dáng vẻ nàng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.
Tống Minh Viễn nhìn đến ngẩn người, không nhịn được mà vuốt ve đôi gò má ửng đỏ của Châu Mộc Vân: “Sao khuya như vậy rồi còn uống rượu?”
Nàng nghe vậy liền bĩu môi, tới bây giờ vẫn chưa nhận ra người trước mặt mình là ai, thản nhiên đấm bình bịch lên người đối phương: “Tên hoàng đế khốn kiếp, kêu hắn ra đây nói chuyện với bổn cung đi! Một cái gối ôm như ngươi làm sao hiểu được chứ?”
Tống Minh Viễn mím môi để cố nhịn cười, chưa kịp đáp lại thì nữ nhân bên cạnh đã nói tiếp, trút hết lời trong lòng ra: “Bổn cung mất nguyên buổi tối để làm bánh cho hắn ăn, đến rượu cũng chuẩn bị sẵn nhưng chờ mãi vẫn không thấy tới. Hức… đúng là đồ độc ác…”
Y sững người, nghe đến khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc: “Sao cơ? Nàng làm bánh cho trẫm à?”
Châu Mộc Vân mếu máo, sụt sịt vài cái rồi gật đầu: “Chứ còn sao nữa, bổn cung đã dồn hết bao tâm huyết vào nó nhưng cuối cùng lại chẳng được gì… Khi nãy đã cho Ý Yên và Tiểu Nhụy ăn rồi… không còn phần cho tên hoàng đế khốn kiếp đó nữa…”
Nghe đến đây khuôn mặt Tống Minh Viễn không khỏi hiện lên vẻ tự trách, cảm động đặt một nụ hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-chuyen-kiep/451080/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.