Cơ thể trong nháy mắt bị ép sát về sau khiến Châu Mộc Vân hốt hoảng la lên, một tay chống ra đất để giữ thăng bằng, tay còn lại chặn ngay giữa ngực y: “Người… người định làm gì vậy?”
Tống Minh Viễn không dừng lại mà giữ chặt lấy eo nàng, tiếp tục ép sát xuống sau đó lại thản nhiên nâng cằm nàng lên: “Ngày xưa từng có một vị hoàng đế vì để phi tần ngày đêm thị tẩm cho mình mà lao lực dẫn đến mất mạng, cũng có một người vì sủng ái quá nhiều người mà khiến bọn họ đấu đá, giết hại lẫn nhau. Nàng muốn trẫm trở thành người như thế à?”
“Không… tất nhiên là không rồi…”
Châu Mộc Vân lắp ba lắp bắp, thấy khuôn mặt điển trai đang kề sát mặt mình liền khựng người, nhưng sợ rằng sẽ có ai đi vào liền ngại ngùng đẩy y ra: “Bệ hạ, bây giờ đang là ban ngày.”
Nàng chỉnh trang lại xiêm y lẫn đầu tóc, nhớ tới chú cún với bộ lông màu đen tuyền kia lại háo hức nói tiếp: “À đúng rồi, có thể cho thần thiếp mang Tiểu Nhụy về cung được không?”
Tống Minh Viễn nhướng mày, nghi hoặc hỏi lại: “Sao nàng lại muốn Tiểu Nhụy? Chú chó đó rất dữ, khi trước trẫm cũng vì sợ nó ở ngoài kia sẽ không ăn uống đầy đủ nên mang về đây nhưng mới được hai ngày đã cắn gãy chân một cung nữ.”
Châu Mộc Vân nghe vậy không những không sợ mà còn vui vẻ hơn rất nhiều vì thứ nàng muốn chính là như vậy. Bây giờ đâu đâu trong hậu cung cũng đều có nguy hiểm, đã thế số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-chuyen-kiep/451077/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.