Trong thoáng chốc điện thoại bị cắt đứt đó, Văn Kha cảm thấy tiếng trái tim đập của mình thiếu chút nữa đã ngừng lại. Điều này cũng không phải là bắt nguồn từ bất kỳ suy nghĩ lý trí nào, mà là từ giọng điệu, từ cách nói chuyện khác biệt của Hàn Giang Khuyết đã khiến Văn Kha cảm nhận được nỗi bất an mãnh liệt, đây là bản năng run rẩy của sinh vật khi phải đối mặt với tai ương ngập đầu. Văn Kha gần như không nhớ nổi đã từng có lúc nào mình hoảng hốt như vậy chưa, anh dựa vào cột điện ở đằng sau, điên cuồng gọi vào số máy di động của Hàn Giang Khuyết nhưng vẫn không có ai nghe máy cả. Khi Omega nắm chặt điện thoại trong tay lắng nghe tín hiệu báo bận, gần như có thể đồng thời nghe thấy tiếng "thình thịch" nơi lồng ngực mình cũng đang dội lên như sét đánh. Tưởng Triều mới lái xe ra khỏi bãi, cách tấm cửa sổ nhìn vào, sắc mặt Văn Kha cũng khiến anh ta giật mình. Trên cả khuôn mặt của anh gần như không còn chút máu nào, giữa thời tiết mùa đông lạnh lẽo thế này mà trên chóp mũi lại rơi xuống vài giọt mồ hôi. "Cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Tưởng Triều xuống xe cất tiếng hỏi. Văn Kha chống tay vào cửa, lắp bắp: "Hàn Giang Khuyết, cậu, cậu ấy, tôi..." Anh vừa lên tiếng trả lời mới biết giọng mình run đến mức nào, âm tiết phát ra cũng chẳng thành câu. "Cậu bình tĩnh đã!" Tưởng Triều nhìn vào dáng vẻ hoảng sợ của Văn Kha, ánh mắt cũng chợt lóe lên vẻ chăm chú nhưng giọng anh ta vẫn trầm xuống nói: "Vừa nãy cậu Hàn gọi điện cho cậu sao? Cậu ta làm sao vậy?" Có lẽ những câu hỏi liên tiếp này khiến Văn Kha trong lúc đầu óc hỗn loạn mới tỉnh táo lại được một chút, anh khẽ trả lời: "Là cậu ấy gọi đến, nhưng mà rất kỳ lạ." "Kỳ lạ chỗ nào?" "Lời nói của cậu ấy... rất kỳ lạ, như là có điều gì đó nhưng không có cách nào nói ra được, hàm hồ không rõ, hơn nữa còn rất vội vàng. Cậu ấy còn dặn tôi—— đừng quên cậu ấy." Văn Kha hít sâu một hơi, anh đương nhiên biết rằng tình thế trước mắt đang ở trong sự nguy cấp chưa từng xảy ra bao giờ. Ở vào thời điểm này, anh nhất định phải gạt đi hết tất cả những hoảng loạn đó. Suy nghĩ của Omega gần như là giống kiểu cưỡng ép khởi động máy móc, nhanh chóng hoạt động, cố gắng nhớ ra và sắp xếp lại các dữ kiện trong cú điện thoại kia. Lúc đó, mặc dù anh hỏi một hơi rất nhiều câu, nhưng ngay câu đầu tiên người kia nói với mình lại là: "Tôi có lời muốn nói với em." Phải ở trong một tình huống hiểm nguy đến thế nào, mà ngay cả thời gian để nói một câu cũng trở nên vội vã như vậy? Mà ngay sau đó Hàn Giang Khuyết còn nói câu kia: "Em hứa với tôi, mãi mãi cùng đừng quên đi thời gian tình yêu thuộc về chúng ta—— hết thảy tình yêu tôi dành cho em đều ở trong đó, xin đừng quên tôi." Đó là một câu nói hết sức kỳ quái, từ đầu đến cuối đều kỳ quái. "Trong thời gian tình yêu", cách nói thế này hoàn toàn không phải là kiểu biểu đạt trong cuộc sống thường ngày của Hàn Giang Khuyết. Nhìn bề ngoài đây đương nhiên là lời từ biệt, nhưng vì sao hắn lại muốn nói những lời này? Hai người họ sắp được đón nhận hạnh phúc sau cùng rồi, vậy thì tại sao người kia vào lúc này lại lựa chọn vội vã nói lời từ biệt với anh? Sau khi nghe Văn Kha thuật lại, sắc mặt của Tưởng Triều lập tức thay đổi: "Cậu ấy chỉ nói một câu này là cúp máy? Chính cậu ấy cúp máy sao?" Văn Kha cùng Tưởng Triều nhìn nhau, trong nháy mắt đó, sắc mặt của bọn họ đều tái đi. Câu trả lời—— Vô cùng thực tế. Nhưng đó là một đáp án khiến cho cả người Văn Kha gần như cứng đờ. Hàn Giang Khuyết bị bắt đi rồi, hơn nữa còn đang phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng. Anh lảo đảo chống tay vào thân xe, sau đó lại đột nhiên kéo cửa ra chui vào, lạnh lùng lên tiếng: "Tưởng Triều, bây giờ anh lập tức gọi cho Hàn Chiến đi, hỏi bọn họ xem có phải Hàn Giang Khuyết chưa về đến thành phố H đúng không?" Tưởng Triều không nói một chữ, gật đầu một cái rồi ngồi vào vị trí lái xe, vừa khởi động ô tô vừa gọi một cú điện thoại. Văn Kha cũng đồng thời gọi điện cho Trác Viễn nhiều lần, nhưng bên kia trước sau đều ở trạng thái không người nghe máy, anh sắp phát điên lên rồi, Omega muốn ném điện thoại đi, muốn gào rống lên tựa như có một con thú hoang tuyệt vọng đang muốn xé rách lồng ngực của bản thân để lao ra. Từng tiềng "tutu" trong điện thoại kia, như hòn đá ném xuống lòng biển sâu, khiến nhịp tim của Văn Kha cũng chìm xuống dưới. Mà Tưởng Triều ở bên cạnh lúc này cũng quay đầu lại, lắc đầu một cái rồi nói với Văn Kha: "Cậu Hàn hôm nay hoàn toàn chưa trở lại thành phố H, bọn họ cũng không liên lạc được với cậu ấy." "Rầm" một tiếng, mắt Văn Kha đỏ lên, giáng một quyền mạnh mẽ đập vào trên cửa sổ xe. Anh đã mất đi tất cả những manh mối có được. Anh không cứu được Hàn Giang Khuyết. Hai mắt Văn Kha mở to ra, mải miết nhìn vào sắc trời bên ngoài cửa sổ—— Ngọn núi Thanh Sơn ở phía trước cách Cẩm Thành và nơi này bị tuyết sương bao phủ, hết thảy đều là một màu trắng xóa đến chói mắt. Bầu không khí trong xe là một mảnh tĩnh mịch đến nghẹt thở, thời gian đều bởi vì tuyệt vọng mà dừng lại, mỗi một giây đều như bị kéo dài đến vô hạn lại dài dằng dặc như chìm sâu trong đầm lầy. Tưởng Triều nắm lấy tay lái, ánh mắt vẫn cứ mang theo vẻ mơ hồ không cam lòng, thì thào: "Tại sao cậu Hàn lại nói câu đó? Thật sự là chỉ vì muốn từ biệt thôi sao?" Văn Kha chợt giật mình—— Không, Hàn Giang Khuyết tuyệt đối sẽ không nói lời từ biệt với anh, bởi vì như thế chính là từ bỏ. Omega nhớ đến dáng vẻ trên đài thi đấu của người kia, anh nhớ đến đôi mắt đen như mực đầy cố chấp của Alpha. Không cần bất cứ lý do gì, anh biết chắc rằng—— Hàn Giang Khuyết sẽ không từ bỏ như vậy đâu Hàn Giang Khuyết sẽ là người vì hạnh phúc của hai người họ, chiến đấu đến giây phút cuối đời mình. Hàn Giang Khuyết khao khát được sống. Nếu như chỉ có thời gian để nói một câu, Hàn Giang Khuyết sẽ dùng cách gì để ám chỉ cho anh biết? Cả người Văn Kha đổ đầy mồ hôi, anh siết chặt lấy điện thoại, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia, trong mấy giây đồng hồ chớp nhoáng ấy thực ra lại chính là giây phút giao tranh giữa sự sống và cái chết, mỗi một giây trôi qua cơ hội sống sót của Hàn Giang Khuyết lại ít đi một chút. Đừng quên đi thời gian tình yêu thuộc về chúng ta Tình yêu, thời gian... Rốt cuộc có ý gì? Vào lúc này, điện thoại của Văn Kha bỗng nhiên sáng bừng lên, là lời nhắc từ ứng dụng Love is the end. Khi anh định gạt dòng nhắc nhở đó sang một bên, đột nhiên lại cảm nhận thấy như có dòng diện chạy qua từ trên người mình, thứ cảm giác ấy... Thứ cảm giác ấy, giống như dù linh hồn của Hàn Giang Khuyết dù có cùng anh cách xa cả trăm dặm nhưng hiện tại cũng đã hòa thành một thể. Tình yêu của hai người, chính là Love is the end! Mà thời gian, thời gian là... Thời gian chính là ám chỉ đến hoạt động Viên thuốc thời gian được tung ra ngày hôm nay trên ứng dụng. Câu trả lời nằm ở đây. Trong phút chốc ấy, lần đầu tiền trong đời Văn Kha tin tưởng rằng có một cỗ sức mạnh nào đó từ nơi sâu thẳm trên thế giới này đang xuất hiện. Toàn bộ khuôn mặt của anh đều đỏ bừng, bất thình lình ngồi ngay ngắn lại, mở điện thoại ra gọi cho Vương Tịnh Lâm: "Tịnh Lâm, là tôi đây. Cậu biết tài khoản của Hàn Giang Khuyết trên Love is the end đúng không? Ngay bây giờ cậu hãy mở server lên xem giúp tôi một chút, xem hôm nay cậu ấy đã tải viên thuốc thời gian lên chưa?" Tưởng Triều cũng chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Văn Kha một cách đầy lo lắng, mấy giây đó, bất kể là đối với anh ta hay là Omega đều dài đến mức tưởng chừng như vô tận. "Đúng, chính là cái đó—— cậu ấy, cậu ấy đã thật sự tải lên à? Viên thuốc thời gian trong đó là tự động đăng tải sao?" Giây phút nghe được câu trả lời của Vương Tịnh Lâm kia, dây thanh quản của Văn Kha cũng bởi vì kích động mà co giật một giây không phát ra được âm thanh nào, anh nắm chặt lấy di động, giọng run lên nói: "Phải! Đúng rồi! Tôi muốn cái đó ngay bây giờ, lập tức gửi qua cho tôi." Việc truyền dữ liệu từ viên thuốc thời gian qua chỉ tốn có mấy giây. Hôm nay hoạt động Viên thuốc thời gian chính thức được tung ra, thế nhưng trước buổi họp báo tối nay chỉ có vài tài khoản nội bộ là có quyền hạn sử dụng trước chức năng nay, tài khoản của Hàn Giang Khuyết cũng là một trong số đó. Sau khi nhận được đoạn ghi âm kia, Văn Kha bèn mở loa ngoài. "Chào buổi sáng, Tiểu Kha." Giọng nói trầm trầm của Hàn Giang Khuyết từ bên trong truyền ra. Sau đó là tiếng hắng giọng rất nhỏ, Alpha đang ghi âm đó có vẻ hơi ngại ngùng, phải dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục: "Bây giờ là mười giờ sáng ngày mười ba tháng Hai, hiện tại tôi đang ở trong một bãi đậu xe bỏ hoang trên đường đến thành phố H, bởi vì muốn trở thành người đầu tiên hoàn thành viên thuốc thời gian." Hàn Giang Khuyết trang trọng như vậy đối đãi với hoạt động Viên thuốc thời gian này, quả thật là tràn đầy cảm giác nghi thức một cách đáng yêu. Nhưng cũng bởi vì hắn trang trọng như thế, mới khiến cho bản thân trong lúc vô tình đã nói ra những từ mấu chốt—— Mười giờ sáng ngày mười ba tháng Hai, hắn dừng xe trong một bãi đậu xe bỏ hoang trên đường đến thành phố H. Thời gian hiện tại là mười giời hai mươi chín phút. Alpha dừng xe lại lúc mười giờ sáng, thời gian ghi âm của viên thuốc thời gian là hai mươi phút, mới tải lên hệ thống được sáu phút. Chuyện này mang ý nghĩa bất luận có xảy ra biến cố gì trong nửa tiếng đồng hồ đó, viên thuốc thời gian đều sẽ ghi lại được hết tất cả những âm thanh đó. Mà vào giây phút này, Văn Kha đã không cần nói thêm điều gì nữa, Tưởng Triều đạp vào chân ga, chiếc Audi phóng nhanh ra ngoài, anh ta vừa lái, vừa dùng giọng nói mở chỉ đường dẫn đến bãi đậu xe bỏ hoang trên cao tốc từ Cẩm Thành đến thành phố H kia. Viên thuốc thời gian vẫn còn đang mở, giọng nói dịu dàng của Hàn Giang Khuyết tiếp tục vang lên trong xe: "Tiểu Kha, tôi hy vọng thằng bé sẽ được đặt theo họ Văn, tên của con sẽ là Văn Niệm. Nhớ mãi không quên ắt được đền đáp—— đó chính là ý nghĩa của chữ Niệm này." Trong lòng Văn Kha sau khi nghe thấy cái tên này, mũi anh đột nhiên trào dâng nỗi chua xót, gần như phải dùng sức lực toàn thân mới khống chế được chính mình không vì kích động mà khóc nấc lên. Thế nhưng hiện tại không có thời gian cho sự dao động nữa, anh vừa gắng bình tĩnh lại tiếp tục lắng nghe đoạn ghi âm kia, vừa nhìn vào hướng dẫn chỉ đường, sau khi xác định được vị trí của bãi đậu xe đó bèn lập tức dùng giọng nói khàn khàn của mình sắp xếp mọi việc: "Tưởng Triều, anh gọi điện cho Hàn Chiến đi, chia sẻ vị trí cho bọn họ bảo những người đó phải lập tức đến cứu Hàn Giang Khuyết——" "Không đúng, bảo nhà họ Hàn mau tìm công an Cẩm Thành qua đó mới là nhanh nhất, chỉ mất khoảng mười phút thôi." Cũng chính vào lúc này, đoạn ghi âm trong điện thoại bỗng nhiên mơ hồ truyền đến tiếng động cơ, sau đó là một tiếng "rầm" thật lớn vang lên. Tiếng động này, vang đến nỗi khiến cả Tưởng Triều và Văn Kha đang nghe cũng cảm thấy trong lòng mình hoảng hốt chấn động. Xảy ra chuyện gì vậy? Văn Kha cùng Tưởng Triều nhìn nhau trong một giây, qua chốc lát, anh mới nghe thấy từ đoạn ghi âm kia truyến đến một tiếng nói: "Tỉnh rồi đấy?" Khoảng cách của giọng nói kia có hơi xa xôi, bởi vậy cũng trở nên rất mơ hồ, nhưng cho dù là như thế, trong nháy mắt ấy Văn Kha cũng nghe ra được chính xác đó là giọng của Trác Viễn. Sắc mặt của anh trắng bệch nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, tuy bản thân không thấy được bất kỳ hình ảnh nào nhưng trong giây phút hiện tại, Omega cũng cảm nhận thấy nội tâm của mình đang chầm chậm chìm xuống. ... Khi Văn Kha cùng Tưởng Triều dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến bãi đậu xe, chỗ này đã có mấy chiếc xe công an đỗ trước ở đó rồi, ngoài ra còn có một chiếc xe cứu thương, tiếng còi từ những chiếc ô tô của công an khác ở bên ngoài vẫn đang vang lên vội vã, rõ ràng là cũng vừa mới tới kịp. Vài người trong số họ mặc cảnh phục, vẻ mặt nghiêm nghị vội vàng đi vào bên trong. Mấy chiếc xe của nhà họ Hàn cũng đã đến nơi, gần như là cùng thời gian với chiếc xe của Văn Kha, người xuống xe đầu tiên là Hàn Chiến, ông đi đứng không tiện nhưng vẫn bước đi rất vội vàng. Vừa quay đầu lại, Hàn Chiến cũng đã nhìn thấy Văn Kha cùng cái bụng đã lớn của mình đang xuống xe. Khuôn mặt của Omega tái nhợt, đôi chân lập cập run rẩy. Trong lòng Hàn Chiến nhất thời trở nên rối loạn lộp bộp một tiếng. Văn Kha nhìn thấy ông, nhưng anh không bắt chuyện, không biết tại sao lại có cảm giác... anh giống như không còn cảm nhận được bất kỳ sự tồn tại của người nào khác. Trên cả chặng đường đến đây, anh đã nghe hết đoạn ghi âm trong viên thuốc thời gian kia, thế nên dường như Văn Kha cũng hoàn toàn chết đi một lần rồi. Trái tim của Omega, tại một phút nào đó, như là cùng với âm thanh đã đân trở nên yên tĩnh lại bên Hàn Giang Khuyết, trái tim đồng thời ngừng đập. Trong lòng anh ngập tràn khiếp đảm và sợ hãi, một đường chạy như băng đến nhưng lúc này lại càng ngày càng hoảng hốt khi nhìn thấy tình cảnh bên trong, thế nên anh chỉ có thể bước từng bước máy móc vào trong bãi đậu xe. Bên trong có rất nhiều công an, bầu không khí cũng ngập ngụa một mùi máu tanh đến gai mũi. Chiếc Land Roverr bị ép vào góc tường, đuôi xe bị đâm đến hõm sâu, những mảnh kính vỡ tan tung tóe khắp nền đất, trên sàn xi măng loang lổ vết máu, mà toàn bộ khu vực này đều bị cảnh sát dùng dây cảnh giới màu vàng phong tỏa. Giữa đám người nhốn nháo, Văn Kha run lên tựa như chết lặng đi về phía trước, đi về phía trước để rồi rốt cuộc anh cũng thấy được. Thấy được Hàn Giang Khuyết đang nắm trên băng ca. Cũng chính giây phút này, Hàn Chiến và Tưởng Triều đã nghe thấy tiếng gào thê thảm tựa như con thú hoang đang cận kề cái chết của Omega gầy yếu này—— Âm thanh kia khiến trong lòng Tưởng Triều chợt run lên một cái, anh ta nhớ tới khi còn trẻ đã từng làm lính, có lần được đưa đến một cánh rừng ở Đông Nam Á để huấn luyện vì quá đói bụng nên đã cùng các anh em của mình săn được một đôi hươu thành niên. Bọn họ quyết định trước tiên sẽ thịt con đực khỏe mạnh hơn, tối hôm ấy khi những người đó đang giết con hươu đực, con hươu cái lúc đấy cũng đứng ở bên cạnh dùng một đôi mắt đẫm nước nhìn tình cảnh trước mắt, nó cũng đã từng phát ra tiếng kêu thảm thiết như thế này, từng tiếng một từng tiếng một. Tưởng Triều cùng những người kia ban đầu muốn giữ lại con cái làm khẩu phần ăn cho mấy ngày sau, nhưng đến sáng sớm hôm sau đã phát hiện ra nó cũng đã lặng yên tắt thở rồi. Văn Kha khiến anh ta nghĩ đến con hươu cái đó. Bước chân của Hàn Chiến cũng không khỏi ngừng lại. Tính cách cả đời của ông lạnh lùng hà khắc còn cứng rắn, có rất ít giây phút rơi vào tình trạng sợ hãi, nhưng mà... Ông thực sự không muốn tin rằng, cái người máu thịt be bét đang nằm trên băng ca kia, cái người không biết được là còn sống hay đã chết đó lại là con trai của mình. Những chuyện xảy ra sau đó rất nhiều, Văn Kha lại giống như đã mất đi khả năng ghi nhớ, anh chỉ biết mình cứ rập khuôn từng bước đi theo xe cấp cứu. Dọc theo đường đi, tiếng còi gấp gáp vang dội cả con đường cái yên tĩnh, cho dù đã ở trên xe nhưng Văn Kha vẫn bám vào cáng cứu thương, vẫn luôn bám chặt lấy một bên cáng. Trên khuôn mặt của Hàn Giang Khuyết, trên cơ thể hắn đều là máu, anh không biết rõ được đến cùng người của mình có bao nhiêu vết thương, chỉ nghe được tiếng thở dài rất nhỏ của nhân viên y tế lúc cấp cứu, Alpha được tiêm vài mũi đã bắt đầu phải truyền máu ngay từ trên đường đi. Đôi mắt người ấy nhắm lại, gương mặt tuấn mỹ ấy lúc này đều đã sưng lên, da dẻ bên ngoài vì bị đánh nên ứ máu, quầng mắt xanh tím, xuyên qua mái tóc ngắn đen nhánh còn có thể nhìn thấy vết tụ máu trên da đầu của hắn. Văn Kha cứ như vậy nhìn vào khuôn mặt của Hàn Giang Khuyết, nhưng anh không dám chạm vào hắn, không dám kéo tay hắn, anh sợ làm hắn đau. Anh chỉ cứ mãi trông coi bên cạnh hắn như vậy mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]