Cuối cùng thì Văn Kha cũng chống tay vào vách tường chậm rãi đứng lên, sắc mặt anh tái nhợt, nhưng trong đôi mắt lại loé lên một thứ ánh sáng kỳ lạ.
Anh nhìn vào Phó Tiểu Vũ cùng Hứa Gia Nhạc, gằn từng chữ: "Tôi muốn đi trước tìm Hàn Giang Khuyết về."
"Ừm." Phó Tiểu Vũ cũng đứng dậy.
"Tiểu Vũ," bầu không khí trong kho hàng cũ kỹ khiến người muốn ho sặc sụa, Văn Kha hít sâu một hơi, bỗng nhiên lại bám chặt lấy vai Phó Tiểu Vũ, tuy anh không cao bằng cậu nhưng mà tư thế này hiện rõ vẻ kiên quyết: "Cậu tin tôi đi, chuyện của Trác Viễn, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thoả đáng, sẽ không để cậu bị tổn thương vô ích như vậy đâu."
"Văn Kha, cậu cứ đưa Hàn Giang Khuyết về trước đã." Hứa Gia Nhạc cũng lên tiếng: "Chuyện của cái thằng kia—— đợi các cậu trở về rồi thì chúng ta sẽ cùng giải quyết."
Giọng điệu của anh ta tuy rằng rất bình thản, thế nhưng dưới lớp kính kia, đôi mắt nhỏ dài lại chợt âm thầm lóe lên chút sắc màu u tối.
Phó Tiểu Vũ ở bên cạnh ngược lại không nói một câu gì, chỉ lặng lẽ gật đầu một cái.
Cậu thể hiện ra ngoài hết sức bình thường đối với việc bị Trác Viễn tính kế, vượt xa khỏi dự liệu của Văn Kha.
Hoặc có lẽ là... Cùng với nói là bình tĩnh, không bằng nói vẻ mặt của người này mang theo sự mất tập trung.
Hình như Omega cũng không đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện đó, mà còn có điều gì khác cần phải suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-chua-dut/1322545/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.