Chương trước
Chương sau
Văn Kha đã mang thai được hai mươi tuần rồi, hiện tại đã đến thời gian siêu âm màu cho nên trước đó anh và Hàn Giang Khuyết vẫn luôn rất chờ mong đến đợt kiểm tra này, bởi vì cuối cùng cũng có thể được nhìn đấy bộ dáng của hai bé con thông qua máy siêu âm rồi, nhưng lại không nghĩ rằng cuối cùng cục diện lại thành ra như vậy thật sự khiến người khác mất tinh thần mà.
Có điều là tình trạng của hai em bé đều rất tốt, bác sĩ vừa giải thích, vừa để Văn Kha cùng nhìn.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi mang thai lâu như thế đến nay, anh mới được nhìn thấy hai tên nhóc ở trong bụng mình.
Từ trên màn hình, thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy ngũ quan của hai đứa, bọn chúng như hai vật nhỏ đang cuộn tròn người lại với nhau nằm chung một chỗ, cái đầu to to tựa như giá đỗ vậy.
Bé con của anh, hai bé con của anh và Hàn Giang Khuyết, hóa ra thật sự đã trở thành những sinh mệnh nhỏ bé rồi.
Cả người Văn Kha một câu cũng không nói ra được, đầu óc anh bối rối ngay cả ngón tay cũng đang run lên.
Bác sĩ vỗ vào bả vai anh, ở bên cạnh vừa chuyển động góc độ vừa ôn hòa nói: "Cậu xem này, mừng thật, hai em bé đều rất khỏe mạnh, không có dị tật nào cả. Lúc trước khi cậu mang thai, tôi còn hơi lo lắng... Dù sao đẳng cấp tuyến thể cũng hơi thấp, nhưng thấy cậu lần này mang thai được chăm sóc rất tốt, cảm xúc cũng ổn định, trạng thái như thế này phải tiếp tục giữ vững nhé. Cậu còn mang thai đôi nữa, về sau cơ thể cũng phải gánh một trọng lượng nặng nề, nhất định phải tiếp tục chú ý không thể lơ là được đâu."
Hứa Gia Nhạc ngược lại rất có kinh nghiệm, anh ta vừa chuyên tâm ngắm nhìn, vừa không quên đứng ngay đó dùng điện thoại quay video lại, còn cười híp cả mắt lại với Văn Kha, nói rằng: "Đợi lát nữa cậu phải gửi video của mấy nhóc giá đỗ này cho người ba offical xem đấy nhé, đây là một trải nghiệm rất quan trọng trong cuộc đời đó."
"Cảm ơn cậu." Văn Kha lúc này mới có phản ứng, anh nhìn về phía Hứa Gia Nhạc cảm kích không thôi, bây giờ toàn thân Omega đều rất vụng về, hoàn toàn không nghĩ ra chuyện quay video này.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hứa Gia Nhạc mới nói là muốn đi mua hai cốc trà sữa nóng, nên anh ta để Văn Kha ngồi vào trong xe trước. Omega lúc này mới mở wechat ra, gửi đoạn video anh bạn kia vừa quay cho Hàn Giang Khuyết.
Người ở đầu bên kia dường như vẫn luôn chờ đợi tin tức của anh, tin nhắn vừa mới gửi đi, tài khoản "Thơm thơm chú hươu cao cổ" cũng lập tức sáng đèn.
"Con đây ư?"
Đó là những cảm xúc kinh ngạc cùng hoang mang có thể nhìn ra được từ trong những chữ viết: "Trong video là con ư? Hai đứa có khỏe mạnh không?"
"Hai tên nhóc này đều khỏe mạnh cả."
Văn Kha gõ từng chữ từng chữ.
Hai nhóc con của bọn họ đều rất khỏe mạnh.
Trên thế giới này, không có gì so với mấy chữ này càng khiến người yên tâm hơn được.
"Tôi cũng rất khoẻ, không cần lo lắng đâu."
Động tác của Văn Kha dừng lại một chút, nhưng vẫn dè dặt hỏi thêm một câu: "Hàn Tiểu Khuyết, đợt siêu âm màu lần sau, chúng ta cùng nhau đến xem nhé?"
Lúc nói ra câu nói ấy, đáy lòng anh thật ra đang âm thầm ngóng trông trận chiến tranh lạnh này trong lòng hai người đều có chung một điểm kết thúc.
Nếu như có thể, không muốn...
Không muốn phải lạnh lùng quá lâu với cậu ấy.
Hàn Giang Khuyết ở bên kia vẫn trong trạng thái "đang nhập" một lúc rất lâu, nhưng cuối cùng chỉ đáp lại một tiếng "Ừm" giản đơn.
Văn Kha đặt điện thoại trước ngực, sau đó chỉ có thể khẽ nhắm mắt lại hít vào một hơi.
Anh vẫn có thể cảm nhận được tấm lòng Alpha trước sau như một đang nhung nhớ mình kia, nhưng Hàn Giang Khuyết lại không bằng lòng nói ra nữa, cũng không muốn lại bước thêm một bước kia về phía anh nữa.
Lúc hai người ở bên nhau, hóa ra có rất nhiều góc tối ánh mặt trời không chiếu đến được như vậy.
Nơi đó có người đối với người yêu dấu của mình giấu nhẹm oán hận đã lâu, có yêu mà không thể kháng cự được, còn có rất nhiều điều không thể hiểu nổi giống như lớp bụi phủ đầy trong khe hở bỗng chốc lại bay lên che đầy đôi mắt, đợi một lần được quét dọn hoàn toàn sạch sẽ.
...
Buổi chiều Hứa Gia Nhạc vừa vặn có thể lái xe đưa Văn Kha cùng đến cuộc họp bên trong tòa tháp đôi kia, nhưng mà bãi đỗ xe đã đầy hết cả rồi cho nên chỉ có thể thuận đường lái đễn bãi đỗ xe của câu lạc bộ LM cách đó một trăm mét xem còn có chỗ đậu xe hay không.
Thế nhưng vừa đến cửa LM, Văn Kha cùng Hứa Gia Nhạc đều phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, giữa bãi đậu xe rộng rãi có vài chiếc xe đang đậu sẵn ở đó rõ ràng là xe của bên Chính phủ và bộ Công an, xung quanh có rất nhiều người mặc đồng phục biểu cảm nghiêm túc ra ra vào vào, mà cũng không có ít người đứng ở xa xa tựa như đều đang bàng quan bàn luận gì đó.
Tình cảnh này thật sự quá hiếm thấy, mới nhìn còn tưởng là hiện trường phạm tội.
"Đây là..."
Văn Kha có hơi lo lắng, Hứa Gia Nhạc cũng cùng anh xuống xe vội vã đi đến cửa câu lạc bộ LM, khi đến gần mới phát hiện ra trên cửa chính vốn khí thế hào nhoáng là vậy mà lại dán tờ thông báo "Ngừng kinh doanh hoạt động để chỉnh đốn", bọn họ tiến vào gần một chút thì bị công an chấp hành nhiệm vụ ngăn lại, còn thẳng thắn nói: "Làm gì vậy? Chúng tôi đang điều tra trong này, người không phận sự không được phép vào."
Văn Kha và Hứa Gia Nhạc đồng thời quay ra nhìn vào mặt nhau, bọn họ bây giờ đều biết nơi này vốn là sản nghiệp của Hàn Goang Khuyết, cho nên đương nhiên càng thêm lo lắng nhưng cũng biết rằng cứ đứng ở đây cũng không phải là biện pháp.
Bọn họ quay lại bên cạnh chiếc xe, thấy có một Alpha đang đứng xem náo nhiệt khá hứng thú với chiếc Tesla của Hứa Gia Nhạc, anh ta cũng đi đến gần hỏi thăm một chút: "Người anh em, anh có biết ở đây xảy ra chuyện gì không?"
"Nghe nói là làm trái quy tắc kinh doanh nên bị Chính phủ điều tra."
Alpha kia nhìn Hứa Gia Nhạc cùng Văn Kha, còn trêu nói: "Anh nói xem Omega của anh đang mang thai thế kia, còn chạy đến đây làm gì."
Sắc mặt của Văn Kha rất căng thẳng, bèn khẽ hỏi: "Tại sao lại như thế? Cậu lạc bộ LM đã hoạt động lâu như vậy rồi, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện làm trái quy tắc kinh doanh?"
"Cái này thì tôi cũng không rõ lắm đâu, công an cũng không thể nói cho tôi biết là vì sao được." Alpha khoát tay một cái rồi tiếp tục: "Chỉ loáng thoáng nghe thấy mấy người nhân viên ở đây nói rằng, sáng sớm nay công an đột nhiên xông vào nói là những loại hình phục vụ mà câu lạc bộ cung cấp cần phải được chỉnh đốn—— để tôi nói ấy mà, chắc là lo lót cho mấy ông trên không đúng người đúng việc rồi.
Nhưng mà trước đây nghe nói ông chủ đứng sau câu lạc bộ này cũng ghê gớm lắm mà, đúng là không sao hiểu được. Này, tôi thấy chiếc xe này của anh không tồi đâu, ở thành phố B này chạy Tesla vẫn còn ít lắm, nạp điện có tiện không vậy?"
"Ở khu Bắc Thành này thì vẫn ổn vì có chỗ để nạp."
Hứa Gia Nhạc không có tâm tư nói chuyện phiếm, sau khi trả lời đơn giản vài câu bèn kéo Văn Kha vào trong xe, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói: "Văn Kha, chuyện này có vấn đề, cậu phải gọi điện cho Hàn Giang Khuyết hỏi xem tình hình bên này là sao đi."
"Tôi biết rồi."
Văn Kha cau mày lại bắt đầu gọi điện, nhưng bất kể là gọi cho Hàn Giang Khuyết hay Phó Tiểu Vũ đều không có người nhận điện thoại của anh, sau khi Omega gọi mấy cuộc liên tiếp thì lại trở nên âu lo, anh nhét điện thoại vào trong túi, nói: "Không ai nghe máy cả."
"Trước cậu cũng từng nói, bác Cả của Trác Viễn làm ở bộ Công thương, đúng không?" Sắc mặt của Hứa Gia Nhạc có hơi u tối.
"Ừ, nhưng..."
Trong lòng Văn Kha cũng lờ mờ dấy lên nỗi hoài nghi, nhưng lại cảm thấy điều này quá đáng sợ, do dự một chút mới khẽ hỏi: "Thật sự có thể nhanh đến thế sao? Hôm qua mới họp lớp xong, hôm nay đã...?"
"Thật sự đúng là nhanh như vậy đấy."
Hứa Gia Nhạc cười khổ một cái, chuyện như thế này anh ta hiểu rất rõ, chỉ đành nói nhỏ: "Màn chào sân thôi, đóng cửa trước rồi mới lại điều tra, không có sai lầm gì cũng cho người tìm ra cho bằng được, sau đó cho ngừng hoạt động bao nhiêu ngày, phạt bao nhiêu tiền đều phải bàn bạc hết. Tôi cũng hy vọng không phải như vậy—— nhưng mà khả năng này cũng quá lớn."
...
Mà cùng lúc đó, trên tầng hai của tòa trung tâm thương mại đối diện với LM, trong phòng VIP của quán trà Dật Hiên, Trác Viễn cũng đang đứng ở đó vừa uống trà vừa nhìn vào chuyện xảy ra với câu lạc bộ LM ở dưới tầng.
"Bác Cả," Trác Viễn híp mắt lại nhìn cảnh tượng rối như tơ vò bên dưới, sau khi rót trà xong cho Trác Lập bèn cười nói: "Sao lại chỉ đóng có câu lạc bộ này thôi ạ. Tuy LM rất có tiếng tăm, nhưng thật ra loại hình kinh doanh này cũng không kiếm được nhiều tiền lắm, lấy ra đùa giỡn chẳng thú vị chút nào——"
Trác Lập mặt không cảm xúc liếc nhìn gã một cái, hiển nhiên là có chút không vui: "Thằng ranh con họ Hàn không có đầu óc, cháu cũng không có à?"
"Dạ, bác dạy đúng ạ..." Trác Viễn chỉ có thể nở một nụ cười lúng túng.
"Chút chuyện yêu đương của đám trẻ con, mà khiến chúng ta thành ra thế này đã đủ mất thể diện lắm rồi đấy, không cần thiết phải khiến sự việc trở nên quá khó coi nữa đâu, thế lực của nhà họ Hàn nằm ở thành phố H thế nhưng thể diện này cũng không thể hoàn toàn không cho người ta được, nói không chừng còn trực tiếp ảnh hưởng đến chuyện làm ăn chính." Trác Lập nói: "Chúng ta đã đánh tiếng rồi, họ Hàn thông minh một chút thì sẽ biết rõ phải làm thế nào thôi."
"Bác Cả, không phải đâu ý cháu là," Trác Viễn lập tức nói tiếp: "Họ Hàn đó có thể thật sự giống như bác nói đó không thức thời lắm đâu ạ. Nếu nó thật sự là người thông minh thì đã không, vừa mới bắt đầu đã gây bất lợi cho chúng ta như thế, hiện tại cha cháu đã bị nó quấy nhiễu đến mức phải từ chức rồi, nó ra tay cũng không nhẹ đâu."
"Thằng con hoang."
Ánh mắt Trác Lập mang theo một tầng ánh sáng lạnh: "Thằng con hoang không muốn sống nữa mà, nếu như không phải có nhà họ Hàn ở đó thì ta đã cho nó chết luôn rồi. Trước tiên cháu cứ cẩn thận quan sát một chút, không nên manh động, nếu bên chỗ nó mà biết điều rồi, chúng ta cứ xem như âm thầm chịu chút thiệt thòi đi, mấy tháng sau bác lại có thể để cha cháu phục chức. Còn nếu như nó thật sự vẫn dám tiếp tục kéo chuyện của Đông Lâm dẫn về phía bác——"
Giọng nói của Trác Lập trầm xuống, khẽ nói: "Đến lúc đó ra tay phải dứt khoát một chút, nó chỉ là một thằng con riêng, nhà họ Hàn không tìm được chứng cứ gì thì đến lúc ấy cũng xem như không làm được gì chúng ta đâu."
"Bác Cả, uống trà ạ." Trác Viễn cười cười, lại rót trà cho Trác Lập.
Gã nhìn xuống câu lạc bộ LM ở dưới tầng, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng giống như loài rắn độc.
Hàn Giang Khuyết sẽ không lùi bước.
Dù cho thật sự hắn muốn như thế thì gã cũng sẽ không cho phép.
Cái gì Trác Viễn cũng có thể nhẫn nhịn, chỉ là không thể chịu được hoàn cảnh gia đình của Hàn Giang Khuyết xuất chúng hơn mình.
Mỗi một phút khi cái suy nghĩ này còn tồn tại, đều giống như muốn cắn xé nội tâm của gã vậy.
Trác Lập bây giờ còn chưa muốn một mất một còn với nhà họ Hàn, gã muốn Trác Lập phải kiên quyết lên, nhất định phải khiến Hàn Giang Khuyết biến thành một con chó điên, cắn chặt lấy ông ta, cắn đến chết mới thôi.
Chỉ cần Trác Lập còn đứng đó, cả nhà họ Trác sẽ không sụp đổ, tình thế nguy nan của gã và cha mình cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.
Mà Trác Viễn lại quá hiểu phải làm thế nào để khiến Hàn Giang Khuyết phát điên.
Văn Kha chính la yếu điểm của hắn.
Khóe miệng Trác Viễn mang theo ý cười, cúi đầu xuống, liếc nhìn vào điện thoại của mình, trên màn hình là tin nhắn đến từ một dãy số lạ:
Thuốc đã tới tay rồi. Theo yêu cầu của anh, chỉ cần một giọt cũng đủ để khiến cho bất kỳ Omega nào tiến vào trạng thái phát tình mất kiểm soát, ngay cả thuốc ức chế cũng không có cách nào cứu vãn được đâu. Không mùi không vị, sau khi tan hết cũng không để lại dấu vết.
Trác Viễn rất nhanh đã nhắn lại một câu: "Ngay cả lúc mang thai cũng được sao?"
"Được, nhưng sẽ gây ra tổn thương đối với thai nhi."
"Không sao."
Trác Viễn nở nụ cười, lại cất điện thoại vào trong túi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.