Anh đến đón cô, thấy cô say nên anh bế cô ra xe, đặt cô ngồi trong xe thắt dây an toàn cho cô. Nhưng cô lại tháo dây an toàn ra rồi xuống xe chạy đi. Anh liền đóng cửa xe, chạy theo cô:" Về nhà thôi"
" Không về" cô liền chạy lên cầu
Anh liền chạy theo:" Đừng quậy, ngoan nào"
" A......." hét to
Tưởng Minh Viễn ra khỏi quán thấy xe của anh vẫn còn đỗ ở đó mà không thấy người đâu:" Bỏ xe luôn rồi à???" lấy xe chạy về.
Trong lúc lên cầu, thấy hai người họ đứng trên cầu, hạ kính xe:" Chưa về à???"
Anh kéo cô lại:" Cô ấy không chịu về"
" Bỏ tôi ra" hất tay anh
Anh sợ cô nhảy cầu nên không buông ra, cô liền cắn tay anh, anh đau nên bỏ ra
Cô liền ngồi xuống đất:" Bắt cóc tôi à???"
Tưởng Minh Viễn nghe thấy vậy liền cười:" Lo mà dỗ đi"
" Các người muốn bắt cóc tôi thì sẽ trả giá đó"
Tưởng Minh Viễn:" Giá gì???"
" Chồng tôi không tha cho các người đâu"
" Nhìn xem anh là ai???"
Cô liền nhìn anh:" Chồng, chồng bế em đi"
Anh bế cô lên:" Về nhà thôi"
Anh bế cô đến xe, đặt cô ngồi trong xe thắt dây an toàn lại cho cô rồi lái xe chở cô về biệt thự. Về đến biệt thự, anh bế cô vào nhà
" Anh không xem em là công cụ chữa bệnh mà anh yêu em thật lòng"
Sáng hôm sau, cô thức dậy thấy anh nằm ôm chặt cô. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-chi-moi-em-thoi/2908053/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.