"Nó chết rồi."
Lễ Tiêu đang chuẩn bị ra sân luyện tập lần cuối cho trận đấu ngày mai thì nhận được tin nhắn từ bạn cùng phòng của Đổng Xán Xán.
Lúc này, hắn ôm lấy quần áo vào túi xách từ ghế lên, ném bóng về phía đồng đội nói: "Hôm nay tôi không tập đâu."
Nói rồi sải bước đi ra ngoài sân bóng, huấn luyện viên hói đầu nhìn Lễ TIêu quang minh chính đại rời đi liền nóng nảy: "Lễ Tiêu, làm cái gì thế hả?"
Lễ Tiêu ngoái đầu nhìn huấn luyện viên: "Về nhà dỗ vợ!"
Nói xong cũng không để ý mọi người ồn ào, còn có huấn luyện viên định cầm bóng định ném hắn, chạy ra khỏi sân bóng.
Hắn chạy một đường từ sân bóng đến ký túc xá. Trước cửa thang máy ký túc rất nhiều người chờ, Lễ Tiêu nhíu mày, chạy lên tầng theo cầu thang bộ.
Đến tầng Đổng Xán Xán ở, Lễ Tiêu đụng phải bạn cùng phòng của cậu trên hành lang, chính là người vừa rồi gửi tin nhắn cho hắn. Hắn nói một câu: "Cảm ơn."
Bạn cùng phòng nhún vai, chỉ chỉ vào trong ký túc.
Lễ Tiêu đẩy cửa ra đi thẳng vào phòng. Trong phòng vô cùng im ắng, Lễ Tiêu quen thuộc đến bên giường của Đổng Xán Xán. Cậu ngồi trên giường cúi đầu, không nhìn rõ mặt, bên chân đặt một hộp giấy lớn.
Đổng Xán Xán cảm giác trước mặt có bóng người, ngẩng đầu thấy Lễ Tiêu đầu đầy mồ hôi trước mặt mình, ánh mắt hắn chăm chăm nhìn cậu. Đổng Xán Xán cắn môi dưới, lại cúi đầu.
"Được rồi."
Thanh âm Lễ Tiêu trầm thấp, hơi khàn. Hắn tiến tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-ban-si/383224/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.