Đổng Xán Xán ngơ ngác nhìn Lễ Tiêu. Cậu hiển nhiên không đoán được Lễ Tiêu có thể dễ dàng nói thích cậu như vậy. Lễ Tiêu quỳ lên cúi đầu hôn môi cậu, trên môi Đổng Xán Xán còn hơi có vị ngọt của bánh kem. Lễ Tiêu mút hai lần, ôn nhu nói: "Đổng Xán Xán, sao em lại ngốc nghếch vậy chứ?"
Não bộ Đổng Xán Xán giờ phút này như muốn nổ tung, chữ "thích" của Lễ Tiêu có ma lực quá lớn, khiến cậu mất hết thần trí, đầu óc trống rỗng, ngốc ngốc giống hệt Lễ Tiêu vừa nói, so với lúc ngồi học còn ngốc hơn chút.
Lễ Tiêu cũng không cho Đổng Xán Xán thêm thời gian suy nghĩ, nâng người dậy đè xuống giường, đè nửa người lên thân cậu mà hôn. Hôn lúc lâu, Đổng Xán Xán mới ưm ưm hai tiếng. Lễ Tiêu buông cậu ra, ngẩng đầu nhìn cậu. Đổng Xán Xán cũng nhìn hắn vài giây rồi từng giọt nước mắt tròn xoe chảy xuống từ trong hốc mắt. Cậu đưa tay lên che mắt. Lễ Tiêu thấy cậu cắn môi khóc thút thít, tim cũng mềm thành một vũng nước. Hắn nắm tay Đổng Xán Xán xuống, cúi đầu hôn lên đôi mắt cậu, xượt qua hàng mi run rẩy lại mềm mại.
"Thích em, rất thích em, đừng khóc nữa nào."
Lễ Tiêu thấp giọng nói, mang theo hơi ấm nhàn nhạt, ngữ khí yêu chiều như muốn dìm chết Đổng Xán Xán trong đó.
Đổng Xán Xán run rẩy vâng một tiếng, chủ động mở chân để Lễ Tiêu thuận tiện nằm giữa hai đùi cậu, rồi vươn tay ôm cổ hắn kéo xuống, hôn lên môi hắn.
Hai tay Lễ Tiêu chống tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-ban-si/383220/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.