Cuối cùng Lễ Tiêu ra trên đùi Đổng Xán Xán. Lúc đó chân cậu đã mềm đến mất cảm giác, may mà Lễ Tiêu kịp thời ôm eo cậu bế lên. Đổng Xán Xán đưa tay xuống dưới sờ sờ chất lỏng dính dính bên trong đùi mình, hai má đỏ bừng, môi như nhuốm máu. Lễ Tiêu mặt mày âm trầm, còn ngươi đen lánh sâu không thấy đáy. Hắn chăm chú nhìn bộ dạng mềm nhũn của Đổng Xán Xán, cúi đầu hôn một cái lên khóe miệng cậu.
Cổ họng Đổng Xán Xán nức nở phát ra âm thanh không rõ. Lễ Tiêu mở vòi hoa sen, ôm sát eo Đổng Xán Xán, chĩa vòi hoa sen về phía mông và chân cậu.
Hai người trần trụi dính sát vào nhau. Hô hấp Đổng Xán Xán nặng nề, bụng nhỏ phập phồng áp vào bụng dưới Lễ Tiêu, khiến hắn không nhịn được mà cười.
"Anh cười cái gì?"
Từ tóc đến lông mi Đổng Xán Xán đều ướt nhẹp, cậu ngẩng đầu hỏi Lễ Tiêu. Lễ Tiêu vươn tay nhéo hai má Đổng Xán Xán, rời mắt qua chỗ khác: "Thật ngốc nghếch."
Quay lại phòng ngủ, Đổng Xán Xán vẫn luôn chui chui rúc rúc vào trong ngực Lễ Tiêu, nhúc nhích không yên. Lễ Tiêu ôm eo cậu, bất đắc dĩ nói: "Em muốn sao đây?"
Đổng Xán Xán ngẩng đầu nhìn đường nét khuôn mặt Lễ Tiêu như ẩn như hiện trong bóng tối: "Anh ôm em đi mà."
"Không phải tôi vẫn đang ôm em đây sao?" Thanh âm Lễ Tiêu lạnh lùng vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.
Đổng Xán Xán lại rúc vào lồng ngực hắn: "Ôm hai tay được hông nha?"
Lễ Tiêu thở dài, nghiêng người ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-ban-si/383205/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.