Chương trước
Chương sau
Lúc Luna đi vào, liền thấy Cole ngơ ngác ngồi ở trên giường, mà William cùng cục cưng ở một bên chơi thực vui vẻ, bà chớp chớp mi, thật có chút ngoài ý muốn, Cole tỉnh William cư nhiên không có thông báo cho mình, bà mỉm cười hướng tới Cole: “Này, cậu cuối cùng đã tỉnh, cậu biết không? Hơn một tháng này William đã thực vất vả chiếu cố cậu, cậu cần phải tận lực bồi thường cậu ta đấy!”

“Nga… Bà là?” Cole nhìn về phía người phụ nữ xa lạ trước mắt, người phụ nữ này bày ra bộ dáng cùng cậu rất quen thuộc làm cho cậu có chút không được tự nhiên.

“Tôi là y tá trưởng nơi này, cậu có thể gọi tôi là Luna.” Luna thủy chung bảo trì mỉm cười, cho dù bà nhìn thấy trong mắt Cole tràn đầy vẻ phòng bị nghiêm trọng, trong ngôn ngữ mịt mờ của viện trưởng bà mơ hồ biết chút đại khái, cho nên đối hài tử này biểu hiện hiền lành hơn.

William thấy Luna đến đây, tươi cười trên mặt liền mở ra, đem hài tử đưa cho Luna: “Luna, Cole đã muốn tỉnh, tôi đi kêu bác sĩ lại đây nhìn xem cho cậu ấy…”

“Tôi đã không có việc gì! Tôi muốn xuất viện!” Sự ăn ý giữa William cùng Luna càng làm cho Cole bực mình, cậu xem sao đều cảm thấy bọn họ là một nhà, còn mình lại là người ngoài!

William nhìn Cole, kiên nhẫn nói: “Tôi biết cậu không thích bệnh viện, nhưng Cole cậu vừa mới tỉnh lại vẫn cần bác sĩ xem qua sau đó mới quyết định cậu ra hay không ra viện.”

“Tôi muốn xuất viện!” nguyên nhân cậu muốn xuất viện không chỉ bởi vì cậu không thích bệnh viện, mà là không khí giữa ba người bọn họ làm cho cậu cảm thấy quá mức buồn bực.

“Cole, nghe lời được chứ? Tôi không muốn cậu lưu lại di chứng gì sau này.” William hảo ngôn hảo ngữ khuyên bảo.

“Tôi muốn xuất viện!” Mà Cole lại cố chấp chỉ nói một câu, làm cho William lâm vào chán nản, anh là toàn tâm toàn ý vì Cole, nhưng không nghĩ đến Cole cố chấp như thế, cố chấp làm anh đau đầu!

“Cole, cậu đừng như vậy được không? Đừng có tính trẻ con, càng đừng lấy sức khỏe chính mình là việc không đáng lo!” giọng điệu của William bắt đầu có chút không tốt.

“Thân thể của mình tôi rõ nhất, tôi muốn xuất viện.” Cole vẫn nói tiếp những lời này, làm cho William thật muốn một quyền đánh ngất cho cậu ta tiếp tục hôn mê quên đi!

Luna cũng nhìn ra giữa hai người đầy mùi thuốc súng, đem hài tử giao cho William, khuyên bảo nói: “Các cậu cứ từ từ nói chuyện, tôi đi kêu bác sĩ lên.”

Cole tựa hồ quyết tâm phải xuất viện, từ trên giường đứng lên đi ra phía ngoài, William thật sự tức giận đến không lời nào để nói, buông em bé, dùng sức bắt lấy Cole, hướng một quyền đánh vào bụng Cole, làm cho Cole ăn đau đến khom thắt lưng xuống, khiêng cậu đến trên giường, buồn bực nói với Cole: “Cậu ngoan ngoãn nằm cho tôi! Cho dù phải về nhà tốt xấu cũng cho bác sĩ xem qua đã, tôi trở về lấy quần áo lại đây cho cậu, cậu vẫn không thể mặc quần áo bệnh viện nơi nơi chạy loạn! Hài tử lưu lại cho cậu, cậu phải chiếu cố tốt cho tôi!”

William không khỏi phân trần mà đem hài tử ném cho Cole, chỉ thấy Cole lập tức cứng ngắc tại nơi đó, anh thực vừa lòng với kết quả như vậy, anh chính là muốn Cole bế tắc không thể động! Tuy anh vẫn có chút lo lắng khi đem cục cưng giao cho Cole, nhưng như vậy ít nhất có thể làm cho Cole bảo trì bất động tại chỗ!

“William ––– William ––– Anh từ từ…” Cole ôm một cục mềm mại kia vừa muốn ngăn giọng nói thật sự không có biện pháp với trẻ sơ sinh, William liền như thế rời đi, cậu phải làm sao?

Tiểu Ivan ngó Cole, hiện tại bé đối Cole hơi có chút cảm giác quen thuộc, nhưng William cư nhiên liền biến mất ở trong tầm mắt bé như thế, đem bé đưa cho người nửa đời không quen này, sao có thể không coi trọng mình như thế chứ? Bé lập tức mở tiếng khóc cực đại, “Oa ––– oa –––”

Cole bối rối bế cục cưng, học hỏi bộ dạng dỗ con vừa rồi của William mà lúng túng nói: “Cục cưng ngoan… Cục cưng ngoan… Đừng khóc… Cục cưng ngoan… Ngủ biết không… Ngoan ngoãn mà ngủ một giấc…”

Nhưng lời của Cole tiểu Ivan căn bản một chút cũng không nghe, Cole nói kệ Cole, bé tự quản tự khóc, khóc hăng say còn quẫy đạp trả đòn, liên tục đều đánh vào trên người Cole, Cole tuy rằng không đau, nhưng bé lộn xộn như vậy làm Cole ôm bé càng tăng thêm khó khăn.

Cảm giác của Cole là trong tay như đang ôm một con cá chạch lớn trơn trượt hoặc như ôm một khối lộn xộn, cậu ôm không được lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ tiểu hài tử giống như một cục phấn trắng này có tổn thương gì, cậu cứng đờ người không nhúc nhích, tiểu Ivan càng muốn giãy khỏi tay cậu, thân thể nho nhỏ xoay xoay liền rớt xuống giường.

Tiểu Ivan mở to mắt vô tội, ngốc sửng sốt một chút, nhưng lập tức tiếng khóc càng lớn hơn nữa, cả ngũ quan trên mặt đều nhăn lại, khóc một phen đầy nước mắt nước mũi! Tuy rằng khoảng cách từ trên tay Cole đến trên giường thực ngắn, hơn nữa giường lại mềm mại bé rơi cũng không đau, chính là bé thật không ngờ người này thật sự đem bé ném lên giường, tâm linh nho nhỏ của bé đã có loại cảm giác bị thương tổn, lúc này đây thực vô cùng thương tâm khóc lớn, khóc làm Cole căn bản một chút biện pháp cũng không có, đến cuối cùng ngay cả Cole cũng xúc động muốn khóc, ông trời! Vì cái gì một tiểu hài tử so với một thí nghiệm yêu cầu cao độ còn khó đối phó như thế! Phía sau nếu có người nói cho cậu quỳ xuống sẽ có tác dụng, cậu cũng nhất định không chút do dự quỳ xuống liền!

Lúc Luna mang bác sĩ vào chính là nhìn thấy vẻ mặt khóc tang của Cole, mà tiểu Ivan không cam lòng thành người rơi lại phía sau càng khóc lớn, không khỏi làm Luna cùng bác sĩ hai mặt nhìn nhau rồi cùng cười.

Luna ôm hài tử, mỉm cười với Cole nói: “Đối phó trẻ con không phải dễ dàng như vậy, William cũng phải cố gắng thật lâu mới ứng phó được tiểu gia khỏa này.”

Nhìn tiểu Ivan ở trong lòng Luna không hề khóc, cậu tuy có chút ăn vị nhưng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất hài tử không hề khóc, tiếng bé khóc xem ra thật sự đáng sợ!

Bác sĩ giúp Cole kiểm tra một chút, đúng như lời lúc trước của cậu, thân thể Cole không có trở ngại, lúc trước tinh thần chướng ngại làm cậu không có tỉnh lại, hiện tại đã không còn vấn đề gì, lúc William vội gấp trở về, bác sĩ liền nói với William, Cole có thể xuất viện.

William cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên thực tế, anh cũng không vui thích bệnh viện, nói sao người bình thường cũng không thích bệnh viện đi! Chỉ là bọn anh mới đi đến cửa bệnh viện, liền thấy Nam Cung Hoàng cư nhiên xuất hiện ở cửa, William thật sự giật mình, anh thật không ngờ Nam Cung Hoàng xuất hiện nhanh như vậy, bất quá lập tức nghĩ đến bệnh viện này cũng là của Nam Cung gia, hắn trực tiếp có thông tin cũng là chuyện bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.