Chương trước
Chương sau
Ngầm thừa nhận khoảng cách xa lạ
Đến khi đám người tản đi, bà chủ sau lưng nhắc gọi anh nói đồ ăn đã làm xong, Hạ Tùng mới hồi phục tinh thần lại. Anh ôm một chiếc hòm tinh xảo, bên trong như chứa toàn bộ gia sản của anh vậy, động tác cẩn thận từng li từng tí, cảm xúc siết chặt, sau đó mới ý thức được chuyện gì xảy ra, cảm giác tim đập mạnh và loạn nhịp. Hạ Tùng tự nhiên không có tâm trạng ăn bữa cơm này, rút tiền ra đi trả, ngay cả tiền lẻ cũng không nhận lại, lập tức vội vã đi ra ngoài.
Anh ra ngoài tiệm cơm, phía trước là đường cái, dòng xe cộ quen thuộc cách đó không xa, nam nhân kia cao lớn đứng đó dựa bên cửa xe, mặc đồ Tây giày da, khí chất tinh anh, anh nhìn thấy hắn mà ngẩn ngơ. Hạ Tùng ôm chiếc hòm từ từ đi qua, chờ đến khi đứng trước mặt Hoắc Văn Việt, còn chưa mở miệng, Hoắc Văn Việt đã ôn nhu hỏi, "Không có chuyện gì nha!?"
Hạ Tùng đối diện tầm mắt của hắn, trong mắt Hoắc Văn Việt hàm chứa sự quan tâm sâu đậm, ngoài ra không có điều gì khác. Hạ Tùng nhẹ nhàng lắc đầu, yết hầu khô khốc, hơi khó chịu, "Cậu, cậu biết à?"
Hoắc Văn Việt không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ mở cửa xe, nhét anh vào vị trí cạnh tài xế, giúp anh cài dây an toàn, mới đi về phía bên kia xe. Hắn cài chặt dây an toàn, nhưng không cho xe chạy ngay, chỉ chậm rãi nói, "Một năm trước, Vinh Vĩ dính đến một trận đánh lộn, hắn ta là thủ phạm chính, đánh đối phương tới trọng thương tàn tật, công an đang truy nã hắn, mà nguyên nhân đánh nhau là bọn họ cùng nhau làm một vố lừa bịp tài chính, số tiền khá lớn, chia ra không đều nên đánh nhau, sau này hắn bị bắt, hẳn phải ngồi tù nhiều năm."
Mặt Hạ Tùng hồng rực, bây giờ anh mới biết mình hành động như vậy rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn, cư nhiên lại thực sự mở miệng tìm nam nhân vay tiền, còn định đưa tiền cho tên khốn không đáng tin cậy kia...Nếu như không phải Hoắc Văn Việt xuất hiện, sau đó gọi cảnh sát mai phục trước, số tiền này có lẽ rơi vào trong túi đối phương!? Hơn nữa với tính cách Vinh Vĩ, sau này nhất định sẽ lòng tham không đáy dùng biện pháp này uy hiếp cha con bọn họ, e rằng đời này sẽ dây dưa không rõ.
Hạ Tùng vô cùng khó khăn cúi đầu, muốn hỏi nam nhân rốt cuộc tại sao lại biết chuyện này, lại cảm thấy hỏi ra có hơi ngu ngốc, năng lực Hoắc Văn Việt mạnh như vậy, hắn đã sớm phát hiện sự khác thường của mình đi? Nhất định ở sau lưng len lén điều tra kết quả. Hạ Tùng mấp máp cánh môi hơi khô, đưa cái hòm ra, "Là tôi ấm đầu, trả lại tiền cho cậu, cảm ơn cậu."
"Không cần khách sáo, em hiểu tâm tình của anh." Hoắc Văn Việt không nhận cái hòm, ngược lại đẩy hòm lại trên đùi Hạ Tùng, tự tay sờ đầu anh một cái, ôn nhu nói, "Chỉ là sau này, nếu như còn có chuyện như vậy, có thể trao đổi với em một chút."
Giọng Hoắc Văn Việt nghiêm túc cẩn thận từng chút một, không phải Hạ Tùng không nghe được. Tâm trạng anh phức tạp, lại một lần nữa thiếu đối phương ân huệ làm anh thấy không thoải mái lắm, anh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cố gắng tỉnh táo nói, "Vì vốn dĩ cũng không liên quan đến cậu, sao có thể làm phiền cậu... Sau này sẽ không, giữa chúng ta...Cậu đã nói rồi, chỉ là như vậy, những thức khác đã không có."
Lời anh nói tàn nhẫn như vậy, giống như một con dao đâm trên ngực Hoắc Văn Việt, đâm hắn một hồi đau đớn, ngay cả mặt cũng hơi trắng bệch. Ngón tay Hoắc Văn Việt nắm tay lái, như muốn bóp nát vô-lăng, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên. Hắn cắn cắn thịt mềm trong không miệng, như muốn cắn đến tróc da thịt ra, sau đó một lúc lâu mới nói, "Em biết, em sẽ không vi phạm, lần này chỉ muốn giúp anh một chút."
Hạ Tùng nói, "Ý tôi của cậu tôi nhận."
Trả lại tiền cho đối phương, điều này làm Hạ Tùng thở phào nhẹ nhõm, anh lấy năm chục ngàn tiền mặt chuyển lại vào thẻ ngân hàng của mình, về đến nhà, anh gọi điện cho Hạ Hiểu Quang, nói sự việc trong ngày hôm nay. Hạ Hiểu Quang thấy cha đẻ bị bắt, trong lòng không thấy khó chịu, mà giống Hạ Tùng thở phào, giọng hơi mềm xuống, "Vậy thì tốt quá, thật hy vọng có thể cho ông ta ở tù cả đời."
Hạ Tùng lộ ra một nụ cười nhẹ, nói chuyện cùng con trai một lúc, sau đó cúp điện thoại, trong đầu lại nghĩ tới mặt Hoắc Văn Việt, tâm trạng vẫn không có cách nào bình phục lại hoàn toàn.
Không phải phủ nhận, Hoắc Văn Việt hành động như vậy có thể làm trong lòng Hạ Tùng nhận được một cảm giác thật tốt, nhưng thiện cảm như vậy còn chưa đủ để lấy lại toàn bộ mọi thức anh đã làm rơi trong quá khức, cũng không đủ để anh quên đi tất cả phòng bị rồi tiếp nhận tình yêu của đối phương một lần nữa. Đối với Hạ Tùng, vết thương kia vẫn lưu trong lòng anh, mặc dù đã khỏi rồi, nhưng dấu vết vẫn đọng lại như cũ, nhắc nhắc anh không được giẫm lên vết xe đổ, không cần hãm sâu hơn vào phần tình yêu anh không thể nắm chắc trong tay được, cuối cùng vẫn chạm đến nguy hiểm thương tích đầy mình.
Mà thái độ anh rõ ràng như cho Hoắc Văn Việt một hồi cảm kích, là anh trong một thời gian ngắn cũng không khôi phục ;ại. Hai người như cam chịu mà cắt đứt liên lạc, Hạ Tùng không chủ động liên hệ Hoắc Văn Việt, Hoắc Văn Việt không tìm đến anh nữa, ban đầu vẫn là vài ngày, sau đó là một tuần, rồi một tháng...Chờ đến khi Hạ Tùng hiểu được lần này có lẽ thực sự thoát khỏi đối phương rồi, trong lòng anh cũng không biết là cảm giác này.
Đương nhiên vẫn không có em bé, anh nhìn trên que thử thai vẫn chỉ có một vạch, ngây ngốc ngồi trên bồn cầu, một lúc lâu mới ném vào trong thùng rác, lặp lại động tác thường ngày, rửa mặt xong sau đó ăn điểm tâm, sau đó đi làm.
Khu phố quen thuộc đi bộ trong vòng mười năm phút là có thể đến trường, trường Hạ Tùng dạy cũng không tốt lắm, trẻ con đến học dường như đều là con của công viên trong nhà máy quanh đây, các loại khẩu âm đều có, hơn nữa quê quán của mọi người khác nhau, giảng dạy cực kỳ đau đầu.
Tính cách Hạ Tùng tốt, giảng bài rất đặc sắc, thành tích trong lớp cũng được anh kéo cao hơn rất nhiều, vì có rất nhiều học sinh căn bản không muốn đọc sách, tuổi còn nhỏ, tư tưởng cũng đã đắm chìm trong tiền tài và vật chất, còn phần lớn chỉ còn chờ học xong cấp ba, sẽ giống ba mẹ chuẩn bị vào nhà máy đi kiếm tiền.
Sự thực như vậy khiến Hạ Tùng có phần bất lực, anh chỉ có thể cố gắng làm tốt trách nhiệm của mình, diễn đạt kiến thức mình có ra ngoài, còn như ai có thể tiếp thu được bao nhiêu, điều nà không phải là việc anh có thể khống chế được. Thế nhưng sau tháng thi, Hạ Tùng thấy một học sinh vốn có thành tích xuất sắc nhất lớp lại giảm xuống bậc hai mươi, vẫn là nhíu mày, vừa may có học sinh đưa vở bài tập vào, Hạ Tùng nói, "Em gọi bạn Ngô San vào phòng làm việc của thầy."
Học sinh đáp ứng, một lúc sau có một cô gái xinh xắn đứng trước cửa, chính là học sinh Ngô San thường ngày Hạ Tùng đánh giá cao nhất. Trong phòng làm việc không có người nào, Hạ Tùng để cô bé đi vào, bảo cô ngồi trên ghế đối diện của mình, trầm ngâm một chút, mới nói, "Em biết thầy gọi em đến vì điều gì không?"
Dung mạo Ngô San rất xinh đẹp, mới ở tuổi mười lăm, mặt mày đã nảy nở rồi, hơn nữa cô rất biết ăn mặc, tóc luôn nuôi dài, như còn chưa cắt, lưu lại có vẻ rất ngoan ngoãn, cả ngoài nhìn giống như mỹ nữ trong tranh ra vậy. Nhưng khuôn mặt vốn dĩ trắng hồng của cô lúc này lại hoàn toàn trắng bệch, một cặp mắt hàm chứa mây đen, bộ dạng như có chuyện gì phiền não. Cô nghe Hạ Tùng hỏi, vành mắt tự dưng hồng hồng, thanh âm run rẩy, "Em biết, là vì thành tích học tập của em giảm xuống... "
Hạ Tùng thật không ngờ một câu nói của mình có thể làm đối phương khóc, giọng bắt đầu ôn nhu xuống, "Em đừng khóc, thầy không có ý muốn trách mắng em, chỉ muốn hỏi em nguyên nhân, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì rồi?"
Theo anh biết, cha mẹ Ngô San là người nơi khác đến đây làm việc, dưới cô bé còn có một em trái, hai đứa bé đều được đưa đến bên người, bình thường là bà nội trông, thời gian ba mẹ trông nom không nhiều lắm, thế nhưng nghe nói bình thường hai người hay cãi nhau, Hạ Tùng đơn giản nghĩ vì gia đình không hòa thuận là nguyên nhân khiến học sinh tốt trước mặt này tuột dốc không phanh.
Ngô San nghe anh hỏi, vội vàng lắc đầu, hàm răng trắng nõn cắn cánh môi bên dưới, cô bé vốn rất xinh đẹp, làm ra vẻ mặt như vậy càng có vẻ đáng yêu, khiến người ta thương yêu.
Tuy là cô gái trước mặt này dậy thì xem như thành thục, Hạ Tùng đối với cô nàng không có bất kỳ suy nghĩ gì khác thường, chỉ là với trách nhiệm của một thầy giáo mà thôi, anh hỏi, "Có nguyên nhân gì? Bây giờ không chỉ có thành tích một môn của em giảm xuống, mà là toàn bộ đều đang tuột dốc, thầy xem bài thi của em, rất nhiều bài căn bản không biết, lúc đi thi thân thể không thoải mái sao?"
Ngô San nước mắt chảy càng mãnh liệt hơn rồi, từng viên nước mắt lớn lăn xuống, chỉ một lát sau mới ra tiếng nức nở, cũng đủ làm Hạ Tùng hoảng sợ. Anh đứng lên, tay chân luống cuống xé khăn giấy đưa cho đối phương, cuối cùng vì thân phận nam nữ không dám quá thân cận, chỉ kiên trì hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Có điều gì em có thể nói với thầy, thầy sẽ cố gắng giúp em nghĩ biện pháp, đừng khóc được không?"
Cô bé nghe thấy giọng anh ôn nhu, khóc càng lợi hại hơn, mũi chua xót, sau đó rất nhanh gục trên bàn khóc lên, giống như chịu ủy khuất rất lớn vậy.
Hạ Tùng hoảng sợ, nếu như lúc này có người vào phòng làm việc thấy cảnh này, không chừng còn tưởng rằng là anh bắt nạt đối phương. Anh thấp giọng an ủi, nhìn cô bé còn khóc chưa xong, liền thở dài nói, "Em không muốn nói với thầy, vậy thầy có thể đến nhà em thăm hỏi gia đình một chút, ba mẹ em rảnh lúc nào?"
Ngô San nghe anh nói, mới ngừng khóc, hốt hoảng ngẩng đầu lên, đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, giọng hơi khàn khàn, "KHông cần đến thăm hỏi gia đình, thầy, xin thầy... "
Hạ Tùng nhìn cô nàng cuối cùng mới ngừng khóc, thoáng thở dài một hơi, anh nói, "Nhưng thầy là thầy giáo của em, thầy phải chịu trách nhiệm với kết quả học tập của em. Ngô San, em vốn là học sinh có điểm thi ở thứ hạng rất triển vọng trong kỳ thi cấp ba, vào trường đại học tốt, bắt đầu cuộc sống của em, nếu như bây giờ em buông tha chính mình, trong lòng em biết hậu quả là gì."
Trước đây Ngô San rất thích tìm Hạ Tùng nói chuyện phiếm, luôn nói mình không muốn giống ba mẹ, chỉ làm công nhân sản xuất trong xưởng, mỗi ngày lặp đi lặp lại một công việc, cô muốn học cấp ba, học đại học tốt, học thiết kế thời trang, sau này còn muốn đứng trên sàn nhảy quốc tế. Mà lần nào Hạ Tùng cũng cổ vũ cô, thỉnh thoảng sẽ vì cô phụ đạo thêm một vài bài, trong mắt Hạ Tùng, Ngô San thực sự là một học sinh ngoan ngoãn rất biết nghe lời, cho nên nhìn thấy thành tích của cô giảm xuống nhiều như vậy, mới hơi sốt ruột.
Ngô San nghe Hạ Tùng nói, cắn môi, trong mắt chứa hơi nước, cô do dự một lúc lâu, mới từ từ đứng dậy, đi đến cửa nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai mới về, mới nhỏ giọng nói, "Thầy...Em hình như, hình như mang thai..."
Hai chữ "Mang thai" làm Hạ Tùng mơ màng, mí mắt nhảy lên một cái, anh ngây người tại chỗ, lĩnh hội mười mấy giây mới xác thực cô gái trước mặt rốt cuộc đang nói gì, anh thấp giọng nói, "Mang thai? Sao có thể?"
Mặt Ngô San nổi lên một tầng ngượng ngùng ửng hồng, dáng vẻ mang theo hoảng hốt, hai tay nắm chặt vạt áo, cô nhỏ giọng nói, "Hình như là... Em đã, đã ba tháng rồi ạ... "
Hạ Tùng nghe tin tức khiếp sợ như thế, thoáng lấy lại bình tĩnh, anh hoàn toàn không tưởng tượng nổi cô gái ngoan ngoãn trước mặt này cư nhiên cùng nam nhân đã quan hệ tình dục ở tuổi 15, rõ ràng thân thể còn chưa dậy thì xong!? Nhưng bây giờ rầu rĩ như vậy cũng không có ý nghĩa gì, anh đi đóng cửa lại trước, mới nhỏ giọng nói, "Em chắc chắn? Cũng có thể do nguyên nhân của cơ thể, nội tiết hỗn loạn mới bị chậm trễ cũng có thể..."
Ngô San lắc đầu, nước mắt tràn ra bờ mi, trong giọng nói cũng thấy sợ hãi, "Em, em lén mua que thử thai, phía trên là hai vạch...Thầy, em rất sợ hãi, em nên làm gì bây giờ ạ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.