Edit&Beta: Gấu Béo ~
Bởi vì mới bị thương, hơn nữa lại còn làm tình kịch liệt như vậy, Lăng Phàm sau khi bắn liền nhanh chóng mơ màng nửa hôn mê chìm vào giấc ngủ. Còn lại Gia Minh Diệc đối với gian phòng này vô cùng khó chịu, căn bản là không có ý định tiếp tục ngồi ngốc ở đây. Hắn trực tiếp xé một phần tấm chăn sạch sẽ ra, đem Lăng Phàm đang mê man trần trụi bao kín lại, liền cứ như vậy ôm lên mang về nhà mình. ( Anh …=)))
Không biết có phải hay không là do cậu quen ngủ trên tấm ván giường nhỏ tại nơi cũ kĩ kia nên dù khó có được khi nằm trên chiếc giường lớn rộng rãi thoải mái lại mềm mại, bên người lại có thêm một cái gối ôm rắn chắc mang tới cảm giác an toàn, nhưng Lăng Phàm vẫn bày ra tư thế ngủ cong cong hình con tôm toàn thân cuộn lại, giống như sợ nghiêng người sẽ từ trên giường ngã xuống.
Gia Minh Diệc chỉ có thể đem cậu toàn bộ ôm vào trong ngực, vươn chân chen vào giữa hai đùi cậu, bức bách Lăng Phàm mở ra thân thể.
Khi ngủ Lăng Phàm càng mang lại cho người ta một loại cảm giác mỏng manh dễ tổn thương khi nhìn cậu, bởi vì dù là trong giấc ngủ cậu cũng không có một chút thả lỏng đối với sự vật xung quanh, hai tay nắm chặt thành quyền gắt gao ôm trước ngực.
Hay là do cậu đang chống cự lại cái gì hoặc là bị kinh hoảng vì chuyện gì sao?
Một người bình thường khi tỉnh hành vi ý thức có thể có khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-thuong-dieu-giao-su/1517655/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.