Lương Sơn Đức thật sự đã bị dụ dỗ liền cuối đầu xuống. 
Chúc Anh Kiệt cảm thấy hơi thở của Lương Sơn Đức càng ngày càng gần, sửng sốt ngẩng đầu lên, mở mắt ra. 
Chỉ còn cách một khoảng bằng ngón tay nữa thì Lương Sơn Đức sẽ hôn lên môi Chúc Anh Kiệt. Nhưng đột nhiên thấy Chúc Anh Kiệt sợ hãi nhìn mình, Lương Sơn Đức cũng không dám làm gì. 
Trời ạ! Hắn đang làm cái gì vậy? Mình làm gì nên tội với hắn sao? 
“Cậu, quả thật rất lùn.” 
Lương Sơn Đức đành phải nói một câu như vậy để khỏi xấu hổ. 
“Anh! Đúng là kẻ xấu không thể nói ra những lời tử tế. Tôi là người đạt tiêu chuẩn đấy, chỉ là vì anh cao hơn người thôi.” 
Chúc Anh Kiệt đẩy hắn ra, đi tìm ly uống trà. 
                Cái gì vậy chứ? Còn tưởng là hắn hôn mình, vậy mà~~~ 
“Chân của cậu nghiêm trọng vậy sao? Nghỉ ngơi cho tốt vào!” 
“Gần đây có chút chuyện, xong việc tôi sẽ đến.” 
“À, thì ra là như vậy. Cậu cứ tiếp tục nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi. Tôi cứ tưởng cậu vì sợ cực nên không chịu đến hay là do sợ tôi mà không chịu đến.” 
“Có người điên mới sợ anh.” 
“Linh~~~” 
Tiếng điện thoại vang lên. 
Chúc Anh Kiệt cầm lấy điện thoại, nghe tin Trinh tín xã nói là đã có kết quả việc cậu cần điều tra. 
Chúc Anh Kiệt ngại vì có Lương Sơn Đức bên cạnh bèn vội vàng nói với người ở đầu dây bên kia lát nữa sẽ gọi lại rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-thuong-dai-su-huynh/2422030/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.