Chúc Anh Kiệt ngồi nhìn các sư huynh đệ luyện chiêu với Lương Sơn Đức.
Mồ hôi hắn chảy dọc thao mang tai rớt xuống dưới, ướt hết cả áo. Bây giờ là mùa thu, trời cũng không quá nóng.
Chúc Anh Kiệt ngồi trong võ đường thậm chí còn thấy lạnh.
Cái tên kia, lòng ngực hắn thật sự rất ấm, dựa vào một cái liền bị nghiện, hắn y như cái lò sưởi.
Cậu muốn tới ôm tên kia một cái, nhưng như vậy không phải rất kỳ sao?
Chúc Anh Kiệt đang ngồi nghĩ về lòng ngực ấm áp của Lương Sơn Đức thì hắn đi tới.
“Tiểu tử, sao lại trông mệt như vậy?”
Chúc Anh Kiệt nhích lại gần Lương Sơn Đức.
Ân, không thể nằm trong lòng ngực hắn thì ngồi gần hắn cũng cảm thấy ấm.
“Trời rất lạnh. Trời lạnh nên tôi không muốn hoạt động.”
“Lạnh? Phải hoạt động một chút chứ, cậu thật sự là lạnh đến như vậy sao?”
Lương Sơn Đức không tin bèn nắm tay cậu xem thử.
“Đúng là rất lạnh. Tôi chưa thấy ai như cậu, đến đây, tôi làm ấm cho cậu.”
Nói xong liền đem Chúc Anh Kiệt đặt trước ngực mình, chỗ đó chắc cũng rất ấm.
“Bây giờ mới là mùa thu, cậu sao lại giống mùa đông như thế?”
“Mùa đông? Có thể ở nhà không, nơi này đến khi nào mới có hệ thống sưởi a? Thật sự là rất lạnh!”
“Ít nhất là cũng phải tháng sau, cậu chịu được không? Đứng lên vận động một chút, tôi với cậu luyện chiêu.”
Lương Sơn Đức dự định cùng cậu luyện tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-thuong-dai-su-huynh/2422024/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.