“Những người khác đâu?” Tư Đồ Hoàng Vũ híp mắt lại.
“Bọn họ đang bị các độc xà mãnh thú vây quanh, không cách nào tới gần.” Lãnh Diệu Liên nhàn nhạt đem ánh mắt chuyển hướng về phía Đại Bạch điểu đang bị trói gô trên mặt đất.
Đáy mắt chỉ có hai chữ — đáng đời.
“Đem bọn họ mang đến đây.” Tư Đồ Hoàng Vũ nói.
“Ngươi không cách nào ra lệnh cho ta.” Lãnh Diệu Liên đôi mắt buông xuống.
“Vậy ngươi nên ly khai.”
“Nếu ta không đi.” Lãnh Diệu Liên rất có tâm tình mà tranh cãi. Hắn đã xác định chắc chắn Mạt Nhi đang ở bên trong, hơn nữa là đang ở trong trạng thái “Không thể gặp người”, nếu không thì làm sao cái thố dấm chua này lai đứng ở chỗ này mà giữ cửa.
Thời điểm này, hắn muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Cũng không biết, người trước mặt này có thể kiên trì đến bao lâu.
“…”
Tư Đồ Hoàng Vũ trầm mặc vài giây, kỳ tích là hắn không có cùng Lãnh Diệu Liên phí sức, mà là vung ra bên cạnh một cái cây dài, trút vào nội lực, hóa thành một cái móc đem Đại Bạch trên mặt đất đứng lên.
“Ngươi đi.” Hắn nhìn thẳng vào mắt Đại Bạch, trong đáy mắt bốc lên một vẻ âm hàn khiến mỗ điểu rùng mình một cái.
Tư Đồ Hoàng Vũ tháo ra sợi dây cột trên người nó, dùng tay ra hiệu “nhanh đi”.
“Nội trong một khắc, ta muốn thấy bọn họ đến.” Hắn lạnh lùng mà nói, chút nào không có cho vị vua của Lưu Ly sơn lưu lại một chút mặt mũi. Đại Bạch đáng thương giương cánh chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-thiep-that-kho-doi-pho/1670752/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.