“Buồn cười.”
Đôi mắt Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh đến cực điểm.
Chỉ thấy ngón tay khinh động, Thiên Tàm Ti trong nháy mắt liền xuyên qua tử sĩ đang vây quanh, trực tiếp quấn quanh cuộn vải màu vàng, đập vỡ tan tành.
Di chiếu cái quỷ gì, dù cho phụ hoàng đã chêt mà sống lại đứng ở trước mặt hắn, cũng đừng mơ tưởng ra lệnh cho hắn. Tư Đồ Sương muốn đem di cốt của mẫu phi phá hư, như vậy chính mình ngay trước khi hắn phá hư thì sẽ giết chết hắn!
“Kế tiếp, chính là đầu của ngươi. . .” Hắn lạnh lùng nói, ngón tay phi vũ, ra vẻ muốn công kích ngay lập tức.
Tư Đồ Sương hoảng sợ kêu to, thời điểm đang muốn hạ mệnh lệnh cho tất cả mọi người toàn lực công kích, bên dưới truyền đến một mảnh náo động.
Tư Đồ Hoàng Vũ theo tiếng hô nhìn qua đi, chỉ thấy Bích Dao được mở trói nhắm vào cổ của Hạ Cẩm Thần, ánh mắt vô thần màu đen, nàng chỉ có một mục tiêu, đó là giết chết hắn!
Mà Hạ Cẩm Thần hoàn toàn buông tay không phản kháng, tay không lực buông xuống, mặt đã muốn biến đỏ bừng, rõ ràng rất thống khổ, lại còn muốn lộ ra một nụ cười khiến cho người ta thoạt nhìn thực thoải mái.
Vốn, binh lính muốn tiến lên bắt lấy bọn họ đều bị một màn này làm cho sợ ngây người, đây là thế nào ra? Không phải nam nhân muốn cứu nữ nhân sao? Vì sao nữ nhân ngược lại muốn giết nam nhân?
“Thật sự là không cứu được.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói, thân mình đã nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-thiep-that-kho-doi-pho/1670741/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.