“Oa! Thiên! Thật kích động!”.
Thời điểm hai mỹ nam tử nhẹ nhàng tụ lại một đường, có một người tránh ở cây đại thụ cách đó không xa, hưng phấn mà khóc rống lên.
Người kia chính là Cửu Linh.
“Thật chói mắt! Thật lóng lánh!!” Hắn hiện tại chính là một tên háo sắc, nơi đó hai người, một bên là thân ái thiếu chủ của ‘hắn’, một bên là thân ái tiểu mỹ nhân của hắn, ngao ngao, máu mũi hắn giàn giụa .
Cảnh đẹp như thế này, có thể may mắn thấy được, hắn chết cũng không tiếc…Không! Nếu có thể để hắn hôn một cái vào một bên mặt. . . Gào khóc . . . hắn sẽ hưng phấn mà chết đi. . .
Mà hai người đang đối địch căn bản cũng sẽ không nghĩ tới thời điểm này còn có người ở đối bọn họ có tư tưởng không an phận.
“Ta là đang tìm ngươi, là muốn một thứ.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói.
“Ngươi muốn cái gì? Huống chi, cho dù ta có, cũng dựa vào cái gì cho ngươi?” Lãnh Diệu Liên lạnh lùng cười.
“Ngươi không cho, ta liền bắt ngươi đưa.” Tư Đồ Hoàng Vũ lãnh mâu vừa nhấc, ngón tay khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt ca6y đại thụ liền bị chặt đứt ngang thân, ầm vang long sụp đổ.
Lãnh Diệu Liên phi thân nhảy, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất, giống như vừa rồi hắn vẫn đứng ở nơi đó, không có một chút mất tự nhiên.
“Ngươi cho là, ta sẽ còn cho ngươi đoạt đi thứ quan trọng của ta?” Ngón tay của hắn rơi xuống chuôi kiếm đen như mực ở bên hông, tay cầm chuôi kiếm, chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-thiep-that-kho-doi-pho/1670736/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.