“Đợi chút!! Bệ hạ! Xin nghe ta nói!” Bạch Cẩm kinh hách vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu.
“ Dẫn đi.” Tư Đồ Sương cũng không có rãnh rỗi để tiếp tục nghe nàng nói.
“Bệ hạ, trời đất làm chứng, nữ nhân này đúng là có chỗ hữu dụng a” Bạch Cẩm giãy dụa, nàng vốn là cùng nữ nhi đến lĩnh thưởng , làm sao lại dự đoán được, đổi lấy lại là một tử lộ (con đường chết)!!
“Bệ hạ! Nam Cung quận chúa cũng biết !” Hạ Oánh cũng bị thị vệ xách tay đem ra ngoài nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định gầm rú:“Nam Cung quận chúa có thể làm chứng, Tư Đồ Hoàng Vũ thực để ý đến nữ nhân này!! Bệ hạ! Xin nghe ta nói a”
Khi âm thanh thê lương này đang gần như biến mất ở ngoài đại điện, Tư Đồ Sương lại thay đổi chú ý :“Mang lại đây.”
Vì thế Bạch Cẩm cùng Hạ Oánh vừa sợ hồn chưa định đã quỳ gối lại trên vị trí vừa rồi
“Nàng là ai?” Tư Đồ Sương híp mắt nhìn nhìn nữ tử lục la sam (áo xanh) nữ tử, một thân chật vật, bẩn thủi, nhìn không ra có điểm nào có thể hấp dẫn người khác.
“Bệ hạ, dân, dân nữ không biết…” Hạ Oánh còn hãm lại trong giây phút sinh tử kia, chỉ cảm thấy ba hồn bảy vía đều tản đi đâu mất.
“ Làm càn! Ngươi đùa giỡn với ta?!” Tư Đồ Sương cả giận nói, Hạ Oánh lập tức lại bị dọa mà mềm nhũng ngồi phịch xuống đất, đại khí cũng không dám thở.
“Bệ hạ, thỉnh tha thứ cho tiểu nữ không biết.” Bạch Cẩm vội vàng hoà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-thiep-that-kho-doi-pho/1670731/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.