“Phu quân, vì sao chúng ta vẫn không có hài tử?”. Hạ Ngữ Mạt từ trong lòng Tư Đồ Hoàng Vũ tỉnh lại, sau đó nhấc chăn lên, có chút thất vọng nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của chính mình. Từ lần đầu tiên Tư Đồ Hoàng Vũ cứu lấy nàng phát sinh quan hệ đến giờ đã qua gần nửa năm . Hầu như cứ cách ngày thì sẽ ôn tồn một lần, vì sao đến bây giờ đều vẫn còn chưa có dấu hiệu gì, nửa điểm cũng không có? Chẳng lẽ, đúng như lời của người kia nói, nàng không có khả năng mang con kẻ khác ngoài trừ hắn? “Sẽ có hài tử.” Tư Đồ Hoàng Vũ ôm cái đầu nhỏ của nàng vào trong lòng mình, sau đó theo thói quen dùng ngón tay vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của nàng, để bình ổn bất an trong lòng nàng. “Hồng chí liên tâm, tâm giao hà dĩ, song sinh tử liên, có tử vô tự.” Đột nhiên, một tiếng nói nho nhỏ vô nghĩa từ trong ngực hắn ngực bay ra, Tư Đồ Hoàng Vũ kinh ngạc lôi nàng từ trong lòng ra, liền thấy cái khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp kia. “Ai nói cho nàng?”, hắn nhẹ nhàng hỏi. “Ô ô phu quân, đây là thật sự phải không? Có phải hay trừ bỏ tên hỗn đản đó ra, ta sẽ không có thể hoài thai hài tử của người khác, đúng không?” Hai mắt Hạ Ngữ Mạt ngay liền lập tức liền có chút nước. “Nói phu quân biết, là tên hỗn đản nào nói cho nàng?” “Chính là cái tên bắt ta đi chứ tên hỗn đản nào!” Hạ Ngữ Mạt có chút ủy khuất nói,“Trên người hắn cũng có một viên hồng chí” Nguyên lai là hắn. Tư Đồ Hoàng Vũ mím môi, người mà mình luôn đi tìm hóa ra lại là hắn. “Vật nhỏ, cũng không phải không thể, chỉ là so với bình thường khó khăn” Hắn thở dài. Vốn tính là không nói cho nàng, nhưng là hiện tại nàng đã biết, bây giờ chỉ có thể để lo lắng của nàng xuống thấp nhất. “Vậy làm sao bây giờ?!”, Hạ Ngữ Mạt buồn bực , cổ đại không có kế hoạch hoá gia đình, còn tính thừa cơ ở đây sinh ra một đội bóng đá, nhưng là hiện tại xem ra sinh một đứa cũng là giống như trúng sổ xố tỷ lệ một trong năm trăm vạn.
“Nàng thực sự muốn có hài tử?” “Ừ, ừ!” Hạ Ngữ Mạt gật đầu như đảo tỏi. “Vậy vi phu chỉ thể phải cố gắng thêm chút nữa.” Khóe miệng Tư Đồ Hoàng Vũ cong lên, vừa dứt lời thì liền đè lên trên người nàng, tự thể nghiệm “nói được thì làm được”. ************************** hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến************************** “Giải dược ở đâu?!” Ở trong một gian phòng luyện độc, Hạ Cẩm Thần dùng kiếm kề lên trên cổ của một nam nhân đang run rẩy nhìn như sắp phát điên lên. “Tiểu nhân không biết vị này đại gia nói là một loại giải dược như thế nào?” Nam nhân run run như muốn thoát ra khỏi cái lưỡi kiếm đang tếp xúc thân mật với cái cổ của mình,“Cách Môn trên dưới có ít nhất mấy trăm loại độc, mà hàng năm trên giang hồ người tới nơi này mua độc giết người nhiều không kể xiết, tiểu nhân thật sự là” “Chết tiệt, vậy ngươi liền theo ta đi.” Hạ Cẩm Thần một tay nắm lấy nam tử quăng vào trong một túi màu đen, sau đó liền khiêng về tới phủ tướng quân. Hôm nay đã là ngày thứ năm, sắc mặt Bích Dao cô nương càng ngày càng kém, thật sự không thể lại chần chừ. Cách Môn Môn Chủ xuất quỷ nhập thần, căn bản không thể tìm được hắn, bởi vậy chỉ có thể đi tìm cứ điểm luyện độc bí mật của tìm cách môn, bắt dược sư lợi hại nhất của bọn họ. Nhưng cho dù như vậy vẫn là bị Tư Đồ Hoàng Vũ cười nhạo. “Mau cút đi ra nhìn xem vị kia cô nương trúng cái độc gì!” Hạ Cẩm Thần rất ư là buồn bực, vì thế đem mọi giận dữ đều đổ trên người tên nam nhân đó. “Dạ, dạ!” Nam nhân tè ra quần đi đến bên giường, đầu tiên là nhìn nhìn sắc mặt, sau đó lại bắt mạch, sau đó lại nhìn nhìn sắc mặt. “Cuối cùng là như thế nào!” Hạ Cẩm Thần không kiên nhẫn chờ, tính xem nếu hắn không thể giải độc, liền đem hắn ra đập làm tàn phế, quăng ra khỏi phủ. “Đại, đại gia này, vị cô nương này chính là trúng mê hồn tán của bổn môn. Bình thường người trúng độc sẽ mê man cho đến khi chết đi” “Ta cũng biết nói nàng là do các ngươi làm hại! Đồ Chết tiệt!” Hạ Cẩm Thần tiến lên bắt lấy cổ hắn rồi nhấc hắn lên mà nói,“Nàng chết, ngươi liền chôn cùng!”
“Dạ, dạ!” Nam nhân co rúm lại thành,“May mắn cô nương trúng độc chưa bao lâu, bây giờ vẫn còn có thể cứu” “Vậy nhanh chút a.” Bàn tay Hạ Cẩm Thần buông lỏng, nam nhân liền ngã cái phịch ngay bên giường. “Gia, ta phải đi kê đơn, sau đó phối với giải dược bí truyền của bổn môn qua hai ngày điều dưỡng thì cô nương liền có thể tỉnh lại” Hắn gật đầu lại cúi người, cơ hồ sẽ đem chính mình đầu cấp diêu tan bình thường. Hạ Cẩm Thần hung hăng trừng mắt, hắn liền bị dọa lập tức co ro dưới đất. “Còn không mau đi!” “Là! Tiểu nhân lập tức đi ngay!” Nam tử cuống quít đứng lên, đi đến bên giường cầm bút lên liền bắt đầu viết. Hạ Cẩm Thần lo lắng nhìn sắc mặt Bích Dao càng ngày càng kém, mà Tư Đồ Hoàng Vũ tắc híp mắt nhìn nam nhân đang viết đơn thuốc. “Phu quân, hắn có thể trị được chứ?” Hạ Ngữ Mạt trên đỉnh đầu che lụa trắng, có chút hoài nghi độ tin cậy của tên nam nhân. “Không biết.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói, kỳ thật trong lòng hắn biết rõ, tuy là dược danh tên đấy viết đều thực cổ quái, bất quá cũng là một kì phương. Mà nhìn theo tốc độ hắn viết, tay hắn căn bản là chưa hề run rẩy, ngược lại thập phần trấn định, so với bộ dạng bên ngoài sợ hãi mà hắn biểu hiện đúng là một trời một vực. Nơi thủ hạ của Cách môn luyện độc, cũng không phải là nơi có thể tùy tiện kiếm là thấy. Hạ Cẩm Thần luyện binh đánh giặc còn có thể, nhưng là nếu bàn về tin tức linh thông mà nói, hắn ngay cả một phần mười của mình cũng không bằng. “Đại, đại gia, chỉ cần dựa theo toa thuốc của tiểu nhân viết mà điều trị, không tới ba ngày, tuyệt đối thuốc đến bệnh trừ” Nam nhân quỳ gối dập đầu:“Thỉnh đại gia tha cho tiểu nhân một mạng! Thỉnh đại gia tha cho tiểu nhân một mạng a” Hạ Cẩm Thần trừng mắt liếc hắn một cái, liền lập tức cho người bắt hắn đi nấu dược. Tư Đồ Hoàng Vũ nếu có chút đăm chiêu nhìn kẻ kia, khóe miệng thản nhiên cong lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]