Thời điểm Hạ Ngữ Mạt tỉnh lại đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, thế nhưng con mắt nàng bừng sáng ngay lập tức, bởi vì nơi này không phải là căn phòng bốn phía đều là tường kia, mà là một căn phòng có cửa sổ bằng gỗ rộng mở sáng ngời, một bộ bàn gỗ ‘cổ hương cổ sắc’ được đặt ngăn nắp chỉnh tề, cũng không có cái giường đáng chết kia.
Phu quân, chẳng lẽ là phu quân đã cứu nàng ra ?
Nàng kích động bật dậy, lại muốn xuống giường. Lúc đôi bàn chân vừa đặt xuống đất thì lại mềm nhũng ra, không có khí lực, lảo đảo một cái lại ngã quỵ.
Bất thình lình, một bàn tay đỡ lấy nàng.
Hạ Ngữ Mạt mạnh mẽ quay đầu nhìn lại vẫn là khuôn mặt của Lãnh Diệu Liên.
“Ngươi là, ngươi!” Nàng đột nhiên phản ứng trở lại, động tác phản xạ đầu tiên chuồn vào trong một góc. Nhưng trước đó nàng đã bị hắn không tốn công tốn sức gì mà nhấc lên, sau đó lại thả vào trong chăn.
“Nằm ngoan, ta sẽ không động vào nàng.” Lãnh Diệu Liên thản nhiên nói, sau đó làm như nàng giống như con sâu, đem cánh tay đang giẫy giụa cũng bỏ vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu: “Có chẩm nhìn, chẳng nhẽ nàng còn sợ ta đối với nàng như vậy?”
Ánh mắt Hạ Ngữ Mạt thoáng nhìn ra phía bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy rõ ràng một con chim đang đậu trên cửa sổ, đang đón nắng sớm chải vuốt lông vũ trên thân nó, ngay tức khắc cũng thấy an tâm rất nhiều.
“Đại phu nói, nàng phải ăn nhiều một chút.”
Hạ Ngữ Mạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-thiep-that-kho-doi-pho/1670670/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.