Hạ Ngữ Mạt ngồi ở phía chân giường, cùng bạch điểu mắt to trừng mắt nhỏ. Nàng ngủ không được. Không được Tư Đồ Hoàng Vũ ôm một cái nàng liền ngủ không được. Nửa tháng đã trôi qua, phu quân thân ái của nàng còn chưa có tới cứu nàng, bất an trong lòng lại càng ngày cành mãnh liệt, cả ngày chỉ biết sợ hãi giống như tiểu bạch thỏ, chỉ cần có một chút động tĩnh, nàng sẽ nhảy như điên. Thân thể vốn có chút đẫy đà, mà hiện tại lại ốm hẳn đi, hai mắt sưng to giống như gấu mèo, một mỹ nhân đang yên lành bị tra tấn biến thành như yêu quái. Khuôn mặt tiều tụy, vô cùng u ám, vừa quay đầu lại, đều có thể khiến cho hạ nhân đưa cơm hoảng sợ mà kêu lên ba tiếng. Bởi vì đại bạch điểu đã xông vào giáo huấn, cửa gỗ đã bị thay bằng cửa đá, cộng thêm hai bên đều có khóa, không có mệnh lệnh của Lãnh Diệu Liên, ai cũng không được phép tiến vào. Ngược lại, cái con đại bổn điểu này (con chim lớn ngu ngốc) bắt đầu từ ngày thứ nhất cũng không hề đi ra ngoài. Giống như đã định cư ở đây, làm ổ ở bên giường, cũng không nhúc nhích. Hạ Ngữ Mạt ngẩn người, nó liền ở bên cạnh tự chải lông. Hạ Ngữ Mạt sợ hãi khóc, nó liền kéo căng cổ họng kêu cạc cạc. Hạ Ngữ Mạt buồn chán, nó liền cùng nàng chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ. Cơ bản là hai “người” kiên trì nguyên tắc không can thiệp lẫn nhau, nguyên tắc chung sống hoà bình, còn có nguyên tắc cùng chung mối thù. Cái gọi là nguyên tắc có chung kẻ thù là khi Lãnh Diệu Liên bước vào cửa phòng thì tự động bắt đầu có hiệu lực . Hạ Ngữ Mạt vừa nhìn thấy hắn đến thì cả người không tự giác run lên, thì đại bạch điểu liền nhảy lên ba bước đến bên cạnh Hạ Ngữ Mạt, bày ra tư thế “chim mẹ” bảo vệ chim con. Ai kêu hắn đã từng muốn cường bạo nàng chứ. Cho nên mỗi lần Lãnh Diệu Liên đến đây thì chỉ có thế đứng xa xa, lẳng lặng ngóng nhìn nàng, cho dù hắn muốn mở miệng giải thích, Hạ Ngữ Mạt cũng sẽ ôm lỗ tai nhảy đến cái góc cách hắn xa nhất, giống như một kẻ hèn mọn run rẩy đáng thương, ai nhìn cũng không nhẫn tâm.
Vì thế hắn chỉ có thở dài, rời khỏi phòng. Tuy rằng tâm hắn đau, nhưng hắn không thể thả nàng đi. Tư Đồ Hoàng Vũ từng bước từng bước phá hủy các cứ điểm của cách môn. Người kia dường như đã muốn biến thành quỷ Tu La đến từ địa ngục, huynh đệ mười hai cái cứ điểm, bao gồm đường chủ võ công cao cường, không có một ai có thể sống sót. Mà khi nhìn thấy cảnh tượng giết chóc còn lưu lại, thì không khỏi run rẩy như cầy sấy, kia căn bản không phải là chuyện con người có thể làm được, hắn căn bản chính là một ác ma. Cho nên, chỉ có đem Mạt Nhi đặt ở nơi này, hắn mới có thể vĩnh viễn không tìm thấy. Cho dù giết sạch người của cách môn nhân, hắn cũng vĩnh viễn không tìm thấy. Phải chờ xử lý xong việc, hắn liền mang theo nàng rời khỏi nơi này, đến nơi nàng nên đến, sau đó vĩnh viễn không bao giờ trở về. Vì vậy, Mạt Nhi nàng phải nhịn một chút. Thân ảnh Lãnh Diệu Liên đơn bạc ở trong gió phiêu diêu, mái tóc đen dài như lụa vũ động, hoa sen quanh người phập phồng quay cuồng, như một bông hoa nho nhỏ cô tịch mà bi thương. Hắn nghĩ đến tình hình này sẽ tiếp tục cho đến khi “chuyện kia” chấm dứt. Đến lúc Hạ Ngữ Mạt hôn mê bất tỉnh mới thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]