“Ta vì sao không thể ở trong này?” Tư Đồ Hoàng Vũ cười cười, rồi liếm liếm môi nàng.
“Kì hạn ba ngày chưa tới, ngươi thế sao lại trở lại?” Hạ Ngữ Mạt một bên muốn thoát khỏi vòng tay hắn, một bên mắt to trừng mắt nhỏ kêu lớn.
“Ai nói chưa tới?”. Hắn mỉm cười chỉ chỉ ánh trăng trên cao ngoài cửa sổ: “Đêm thứ ba đã qua, hiện tại đã là ngày thứ tư.”
Hạ Ngữ Mạt ngây cả người, lập tức đứng lên: “Cái rắm! Ngươi lừa ai! Thời điểm ta ngủ là mới ngày thứ hai, chẳng lẽ ta ngủ suốt hai ngày?!”
Nàng vừa dứt lời lại cảm thấy mình phải ngay lập tức chui vào chăn, nhưng lại bị người nào đó nhanh tay hơn chặn lại, ôm vào lòng: “Ta không lừa nàng”.
Quả thật Khánh Minh hạ thuốc có vẻ hơi quá tay, vật nhỏ ngủ suốt một ngày một đêm.
“Thật sự?” Hạ Ngữ Mạt bán tín bán nghi, mắt chớp rồi lại chớp. Thân thể nàng bị hắn ôm vây lấy nên cũng không dám lộn xộn sợ nổi lữa tự thiêu: “Nhưng là ngươi vì sao lại ở chỗ này?” Nàng nhìn quanh bốn phía rồi tự nhiên bật dậy: “Trời! Ta sao lại ở Vương phủ?! Ta mộng du bơi tới ?!”
“Là ta sai Khánh Minh đem nàng trở về”. Tư Đồ Hoàng Vũ buồn cười nhẹ nhàng vuốt đầu nàng “Nhớ ta không?”
Hạ Ngữ Mạt gạt bàn tay đang chải tóc ra, nàng cũng không muốn đối mặt với vấn đề khiến cho người ta phải thẹn thùng này.
“Nàng nhớ ta không? Vật nhỏ?”
Mà Tư Đồ Hoàng Vũ lại không chịu bỏ qua, càng không buông tha nàng. Môi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-thiep-that-kho-doi-pho/1670630/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.